Chương 825: Tiểu thí ngưu đao
Chương 825: Tiểu thí ngưu đaoChương 825: Tiểu thí ngưu đao
Chuong 825: Tieu thfnguu dao
Bởi vì có quá nhiều người, chỉ những lãnh đạo cấp cao có tư cách mới có thể tiến vào căn phòng này.
Văn phòng rất rộng rãi, có diện tích hơn một trăm mét vuông, có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối rất lớn và một chiếc ghế sếp bọc da. Phía trước là phòng khách được trang bị TV, ghế sofa và bàn uống cà phê, trang trí rất sang trọng.
Phía sau là một cái bàn làm việc khổng lồ nằm ngang, bên trên không có gì, nhưng trên bàn phủ giấy tuyên, cùng với bút mực bên cạnh.
"Mời Thạch tiên sinh đề tên bảng hiệu." Mitsuko Yamada nói.
Những người khác cũng vây tới, vẻ mặt chiêm ngưỡng.
Thạch Chí Kiên không từ chối.
Lương Hữu Tài hỏi Đới Phượng Ny: "Thạch tiên sinh biết viết thư pháp sao?”
"Hắn biết cái quỷ? Nghe nói hắn mới tốt nghiệp cấp hai, biết đọc biết viết đã là không tệ rồi."
"Vậy thì thảm rồi." Lương Hữu Tài lo lắng nói.
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác đưa cho người bên cạnh, sau đó xắn ống tay áo lên, cầm lấy cây bút lông thô to chấm vào trong mực nước. Một tay hắn chắp sau lưng, hơi suy nghĩ một chút, tiếp theo hắn bắt đầu vung bút.
Đới Phượng Ny mở to mắt, rướn cổ lên muốn nhìn thấy Thạch Chí Kiên mất mặt. Nàng chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, chung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm sét.
“Tuyệt vời."
"Quá xuất sắc."
Đám lãnh đạo cấp cao giơ ngón cái lên, tán thưởng không thôi.
Đới Phượng Ny kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, một đám nịnh hót.
Đánh chết nàng cũng không tin trình độ thư pháp của Thạch Chí Kiên giỏi đến cỡ nào. Nàng vội ngước cổ đến nhìn.
Chỉ thấy trên tờ giấy tuyên viết năm chữ to, Vì nhân dân phục vụ.
Choáng.
Đới Phượng Ny choáng váng trước khẩu hiệu mạnh mẽ này.
Kiểu chữ rồng bay phượng múa. Ngay cả người không hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra được khí thế bất phàm của nó.
Nói đùa. Kiếp trước, Thạch Chí Kiên nhìn thấy khẩu hiệu này nhiều nhất khi đến thăm doanh nghiệp nhà nước, đồng thời cũng sùng bái thư pháp của các bậc vĩ nhân không thôi. Vì thế hắn đã về nhà luyện tám trăm lần.
Chỉ năm chữ nhưng đã bao hàm vô số tâm huyết của hắn. Bây giờ hắn tiểu thí ngưu đao (thử qua dao mổ trâu), còn không chấn kinh đám người Nhật Bản này sao?
Lương Hữu Tài cũng kinh ngạc không kém: Thu pháp này thật sự quá đẹp.
Đới Phượng Ny bĩu môi: "Đẹp ở chỗ nào?" "Cũng bởi vì không biết đẹp ở chỗ nào nên mới nói là đẹp." Lương Hữu Tài cảm thán.
Đới Phượng Ny im lặng.
Thạch Chí Kiên viết xong năm chữ của mình, lập tức nói: "Hy vọng mọi người sau này cùng chung cố gắng, coi đây là mục tiêu, vì dân phục vụ."
Bốp bốp bốp.
Một lần nữa tiếng vỗ tay như sấm.
Nếu nói mọi người ngay từ đầu chỉ tràn ngập sự kính sợ đối với Thạch Chí Kiên. Bây giờ Thạch Chí Kiên thể hiện tài năng thư pháp tuyệt vời của mình, còn có ngụ ý đằng sau, ánh mắt mọi người nhìn Thạch Chí Kiên không còn như lúc trước. Ngoại trừ kính sợ thì còn có tôn trọng.
Mitsuko Yamada ra lệnh cho mọi người đóng khung chữ và treo lên bức tường. Sau đó nàng dặn dò mọi người đi chuẩn bị trước, lát nữa sẽ tổ chức đại hội công ty.
Trần Hổ Vượng, Yamamoto Yoko, còn Kawashima Hide rời đi. Lương Hữu Tài cũng đi theo. Ánh mắt Đới Phượng Ny chuyển động, không yên lòng khi để Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada ở một mình trong phòng.
"A, tiện nghi cho các ngươi rồi. Ta chịu vất vả chút làm phiên dịch cho các ngươi."
"Không cần, ngươi ra ngoài đi." Thạch Chí Kiên nói.
Đới Phượng Ny nghe xong, lại càng không muốn. Nàng nhìn Mitsuko Yamada: "Hắn đuổi ta đi, ngươi thấy thế nào?"
Mitsuko Yamada mỉm cười: "Vậy thì ngươi ra ngoài trước đi."
Đới Phượng Ny kinh ngạc: "Ta có nghe lầm hay không? Mitsuko, ngươi cũng muốn đuổi ta đi?"
Mitsuko Yamada gật đầu.
Đới Phượng Ny gấp lên: "Chúng ta là sinh tử chỉ giao. Ta thích ngươi, đồng thời còn xem ngươi là người bạn thân nhất. Bây giờ không phải ngươi đuổi ta mà là ta sẽ đi."
Rầm.
Đới Phượng Ny đẩy cửa bước ra ngoài, đóng cánh cửa cái râm.
Gương mặt nàng vẫn còn hiện lên sự khó tin.
"Cái này gọi là gì? Tuyệt tình tuyệt nghĩa?"
"Không được, ta phải nhanh chóng ra tay. Đúng vậy, không thể đợi thêm được nữa. Ta phải tìm đại hiệp huynh Trần Diệu Thái tìm người thi chú, giải quyết Mitsuko Yamada."
"Đúng, cứ như vậy mà làm."
Đới Phượng Ny hạ quyết tâm. ...
Sau khi Đới Phượng Ny ra ngoài rồi, Mitsuko Yamada hỏi Thạch Chí Kiên: "Ngươi có hài lòng với căn phòng làm việc này không?”
"Không tệ, còn tốt hơn văn phòng của ta ở Hồng Kông nhiều."
"Còn có thứ tốt hơn, ngươi có muốn xem hay không?"
"Cái gì?" Không đợi Thạch Chí Kiên hiểu ra lời này là có ý gì, Mitsuko Yamada đã bước đến chỗ bày giá sách. Trên giá sách có một bình hoa cổ. Mitsuko Yamada đưa tay chuyển động bình hoa. Cach cạch, giá sách kéo qua một bên, lộ ra một cánh cửa. Mở cánh cửa, rõ ràng bên trong là một căn phòng rất bí mật. Thạch Chí Kiên sửng sốt, cảm giác tình huống giống như trong phim.