Chương 826: Hàng rẻ thì không tốt, làm chậm sẽ có tác phẩm tốt
Chương 826: Hàng rẻ thì không tốt, làm chậm sẽ có tác phẩm tốtChương 826: Hàng rẻ thì không tốt, làm chậm sẽ có tác phẩm tốt
Chương 826: Hàng rẻ thì không tốt, làm chậm sẽ có tác phẩm tốt
Bước vào căn phòng, bên trong đầy đủ mọi thứ. Một số bức tranh ukiyo-e tuyệt đẹp treo trên tường, một tấm thảm lông lạc đà dày ba ngón tay trên sàn, nhiều đồ sứ cổ được đặt xung quanh, một tủ rượu riêng tương đối thời trang, thậm chí còn có một máy hát và một rạp chiếu phim riêng. Ngoài ra, còn có ghế sofa, giường và phòng tắm lớn với bồn tắm.
"Những thứ này... Thạch Chí Kiên kinh ngạc.
"Asakura tự mình thiết kế cái này. Hắn ở Yokohama, hiếm khi đến Kyoto. Tuy nhiên, hắn không thích ở khách sạn khi đến Kyoto nên đã nhờ người giúp thiết kế căn phòng riêng bí mật này. Trong mắt người ngoài, hắn chăm chỉ làm việc, không rời khỏi nhà, thực tế là hắn đang tận hưởng cuộc sống xa hoa."
Dừng một chút, Mitsuko Yamada nói tiếp: "Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng những món đồ cổ đó đã có giá trị rất lớn, còn những đĩa nhạc không còn xuất bản, rượu vang đỏ đã cất giữ nhiêu năm. Tóm lại, nơi này cần cái gì có cái đó."
Thạch Chí Kiên gật đầu, chắp tay sau lưng nhìn xung quanh: "Quả nhiên, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người! Ta thấy Asakura lúc nào cũng trong bộ dạng sầu thảm, còn tưởng rằng hắn xuất thân nghèo khó, về sau giàu có rồi cũng tiết kiệm như cũ. Không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ như vậy."
Mitsuko Yamada chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Thạch Chí Kiên, ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn: "Đáng tiếc mạng của hắn không tốt. Nơi này vừa sửa chữa lại thì hắn đã phải ngồi tù, ngược lại tiện nghi cho ngươi."
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không lên tiếng.
Mitsuko Yamada bước đến tủ rượu, đưa tay lấy một chai rượu vang bên trong, rót ra hai cái ly. Sau đó, nàng đưa một ly cho Thạch Chí Kiên, còn mình thì dùng một ly.
"Nào, chúng ta nâng ly."
Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng chạm ly rượu vang với Mitsuko Yamada rồi nhấp một ngụm, cảm giác có chút không thích hợp.
Lúc này, mặt Mitsuko Yamada như hoa anh đào, một ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt trong ánh mắt, nhiệt độ trong căn phòng cũng bắt đầu nóng lên.
Mitsuko Yamada đặt ly rượu xuống, chỉ vào cái giường lớn: "Ngươi có muốn thử một chút hay không? Giường là do ta đích thân lựa chọn, rất mềm mại."
"Ta tin ngươi, ánh mắt của ngươi không tệ." Thạch Chí Kiên cúi đầu nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng đã đến, hội nghị cũng sắp bắt đầu, chúng ta ra ngoài đi."
Thạch Chí Kiên đang định rời đi, Mitsuko Yamada ở đằng sau lên tiếng: "Ngươi gạt ta."
Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn Mitsuko Yamada: "Gat cái gì?"
Mitsuko Yamada nhìn lướt qua mặt Thạch Chí Kiên, ánh mắt rũ xuống, u oán nói: "Ngươi đã nói sẽ cho ta một đứa bé mà."
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười: "Cho dù ngươi muốn cũng phải cho ta thêm chút thời gian. Hàng rẻ thì không tốt, làm chậm sẽ có tác phẩm tốt."
Mitsuko Yamada bật cười: "Vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian?”
"Tối thiểu ba tiếng." "Vậy để ta thông báo với bọn hắn hoãn ba tiếng. Ta là chủ tịch, bọn hắn phải nghe ta."
"Có cần gấp như vậy không? Chúng ta nên công tư rõ ràng. Tin ta đi, còn nhiều thời gian."
"Được, ta tin ngươi, nhưng ta có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Ta muốn ăn kẹo que."
"Ø2 Thật nghịch ngợm.....
"Đới tiểu thư, ta có thể nói một câu hay không?" Lương Hữu Tài bước đến đằng sau Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny đang dán sát vào tường theo tư thế chữ Đại bên ngoài phòng làm việc, lỗ tai dựng thẳng nghe lén bên trong nói chuyện: "Có gì thì ngươi nói đi."
"Khu khụ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn. Ta muốn nhắc nhở ngươi, tư thế này của ngươi không tốt.
"Có chỗ nào không tốt?"
"Ngươi không nên nghe lén."
"Ta có sao? Ta đang tập yoga. Yoga đấy, có hiểu không? Không có kiến thức gì cả." Đới Phượng Ny trừng mắt nhìn Lương Hữu Tài, hậm hực thu lại "Thiếp bích thần thông". Nàng nhìn thấy một số nhân viên đứng cách đó không xa đang chỉ trỏ nàng.
Đới Phượng Ny mặt không đỏ, hơi thở không gấp: "Bi ngươi quấy rây, ta không còn hứng thú gì cả, chỉ có thể trở về luyện tập thêm."
Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Này, ngươi qua đây." Đới Phượng Ny ngoắc đầu ngón tay với Lương Hữu Tài.
Lương Hữu Tài tiến tới: "Có chuyện gì không?"
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi có cảm thấy tên khốn Thạch Chí Kiên và Mitsuko Yamada tiểu thư có cái gì đó không?”
"Ơ, cái này... làm cấp dưới thì không thể bàn chuyện của ông chủ, sẽ bị nát đầu lưỡi đấy."
"Nát cái quỷ! Ngươi có tin ngươi không trả lời, ta sẽ trực tiếp xé nát đầu lưỡi của ngươi hay không?” Đới Phượng Ny giương nanh múa vuốt uy hiếp.
"Ta xin ngươi đấy, Đới tiểu thư, đừng xé nát lưỡi của ta." Lương Hữu Tài biết vị đại tiểu thư này là nữ nhân điên, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Vậy thì còn phải xem ngươi nói hay không nói?" Đới Phượng Ny không biết từ chỗ nào móc ra một cây tăm ngậm lên miệng, run vai uy hiếp Lương Hữu Tài.
"Thật ra ta cảm thấy Mitsuko tiểu thư và Thạch tiên sinh hẳn trong sạch."
"Trong sạch cái quỷ.' Đới Phượng Ny búng tay vào trán của Lương Hữu Tài: 'Mắt của ngươi bị mù à, không nhìn thấy hai người bọn hắn mày đi mắt lại sao? Còn nữa, ta hoài nghi có phải Lương mập ngươi là nội ứng hay không? Nói, rốt cuộc ngươi trung thành với ta hay là trung thành với tên khốn Thạch Chí Kiên?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ