Chương 829: Pháo hôi
Chương 829: Pháo hôiChương 829: Pháo hôi
Chương 829: Pháo hôi
Bắt đầu từ ngày 17 tháng 4 năm 1987. thuế trừng phạt 100% đã được áp dụng đối với tivi màu, máy tính nhỏ và các sản phẩm điện tử khác của Nhật Bản xuất khẩu sang Hoa Kỳ (tổng trị giá 300 triệu đô la Mỹ).
Mỹ cáo buộc Nhật Bản vi phạm thỏa thuận bán dẫn được ký giữa hai nước vào tháng 7 năm ngoái và bán phá giá chip với giá thấp, gây nguy hiểm nghiêm trọng cho sự phát triển và khả năng cạnh tranh của ngành bán dẫn Mỹ.
Vào thời điểm này, ngành công nghiệp bán dẫn của Nhật Bản đã bị suy giảm nghiêm trọng và suy thoái kể từ đó.
Điều mà Thạch Chí Kiên phải làm bây giờ là sử dụng công ty Kim Long làm "bàn đạp" để phát triển lĩnh vực kinh doanh điện tử bán dẫn, sau đó chuyển những công nghệ cao này sang Hồng Kông, cuối cùng tự mình kiểm soát những công nghệ có độ chính xác cao đó và trở thành ông vua của lĩnh vực bán dẫn.
Có thể nói, Thạch Chí Kiên đang lên kế hoạch phát triển trong bốn mươi, năm mươi năm tới, và những người Nhật trước mặt là bước đệm để hắn đạt đến đỉnh cao của công nghệ.
Tất nhiên, vẫn khó có thể lừa được những hòn đá lót đường này. Dù sao bọn hắn cũng không phải đồ ngốc.
Là một trong Ba chàng lính ngự lâm của Kim Long, Yamamoto Yoko lên tiếng đầu tiên: "Thạch tiên sinh, ta phản đối cải cách có tính chiều sâu này của ngươi."
"Ồ, có phản đối gì thì ngươi cứ việc nói ra." Thạch Chí Kiên tỏ ra rất cởi mở, làm động tác mời với Yamamoto Yoko.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Yamamoto Yoko.
Mitsuko Yamada cũng nhìn Yamamoto Yoko, ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật ra Mitsuko Yamada cũng rất kinh ngạc trước cuộc cải cách lớn này của Thạch Chí Kiên. Sự thay đổi quá lớn! Ngành nghề kinh doanh chính đột ngột chuyển từ sản xuất máy móc sang phát triển chất bán dẫn điện tử, khoảng cách không hề nhỏ.
Với tư cách là chủ tịch, nàng cảm thấy tốt nhất là nên im lặng.
"Thạch tiên sinh, có lẽ ngươi mới tiếp xúc với Kim Long, còn chưa hiểu hết về nó." Yamamoto Yoko lanh trí tạo một bậc thang cho Thạch Chí Kiên: "Kim Long chúng ta dựa vào sản xuất máy móc cỡ lớn để lập nghiệp. Ngươi bảo chúng ta vứt bỏ đi cơ sở của mình để phát triển cái gì là thiết bị điện tử và chất bán dẫn, điều này không quá thiết thực."
"Đúng vậy, giám đốc Yamamoto Yoko nói rất đúng. Bản thân Kim Long là công ty sản xuất máy móc cỡ lớn. Bây giờ chuyển sang sản xuất thiết bị điện tử và chất bán dẫn, có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi."
"Ta ủng hộ ý kiến của giám đốc Yamamoto Yoko."
"Một động không tốt bằng một tĩnh."
"Chúng ta ủng hộ."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nghiêng về phía Yamamoto Yoko.
Thậm chí ngay cả Mitsuko Yamada cũng cảm thấy do dự, không khỏi nhìn về phía Thạch Chí Kiên, ánh mắt như muốn nói, nếu không được thì bỏ đi. Đáng tiếc, Thạch Chí Kiên không phải loại người dễ dàng từ bỏ.
Huống chi hắn đã nhận định đám người bên dưới là pháo hôi, sao có thể tùy tiện để bọn hắn chạy thoát được?
Đằng trước rất nguy hiểm.
Hắn muốn người Nhật Bản chiến đấu vì đế chế bán dẫn tối cao của mình!
Đối mặt với sự kêu gào của mọi người, còn có sự nghiêng về một bên, Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc từ trong túi ra, đập đập đầu điếu thuốc vài cái rồi đưa lên miệng.
Mitsuko Yamada nhìn thấy, vội vàng lấy bật lửa kim loại giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc.
Hành động rất nhỏ này của nữ chủ tịch Mitsuko Yamada lập tức dẫn đến sự chú ý của đám người đang kêu gào.
Bọn hắn chợt nhớ đến Thạch Chí Kiên là người như thế nào.
Ngay cả chủ tịch Mitsuko Yamada cũng phải đốt thuốc cho hắn, thái độ vừa rồi của bọn hắn dường như có chút bất kính.
Yamamoto Yoko có chút quên hết tất cả.
Hắn vạn lần không ngờ sẽ có nhiều người đứng về phía mình, giúp đỡ mình như vậy.
"Baka! Thì ra người Trung Quốc cũng không đáng sợ như đã nghĩ." Trong lòng Yamamoto Yoko xuất hiện sự khinh thường, gương mặt lộ vẻ đắc ý, học theo bộ dạng của Thạch Chí Kiên, móc một điếu xì gà lớn, phách lối đốt thuốc hút một hơi rồi phun ra một làn khói đậm.
Kawashima Hide nhìn thấy Yamamoto Yoko như vậy, không khỏi càn rỡ, dùng tay gõ bàn: "Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi đã đến tham gia đại hội lần này, nhưng đề nghị của ngươi... Ha ha." Hắn lắc đầu, gương mặt giêu cợt.
Những người khác cũng mỉm cười. Ban đầu âm thanh còn thấp nhưng dần dần nó lại càng lớn hơn.
Bọn hắn nghĩ, người Trung Quốc kia cũng chẳng có gì hơn.
Thạch Chí Kiên tóc chải ngược, miệng ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào ghế chủ tịch, lẳng lặng nhìn đám người Nhật Bản đang trở nên không chút nể mặt hắn.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã biết người Nhật Bản vốn trong ngoài không đồng nhất. Lúc này, hắn coi như đã tận mắt chứng kiến.
Đới Phượng Ny là phiên dịch của Thạch Chí Kiên, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Nàng tưởng rằng nàng sẽ rất vui khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên bị vùi dập, bị người ta giễu cợt. nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy không thoải mái, giống như bị ai đó chặn cổ.