Chuong 830: Bao quan
Chuong 830: Bao quanChuong 830: Bao quan
Chuong 830: Bao quan
Đới Phượng Ny ôm ngực, trong lòng tự nhủ, tại sao ta lại lo lắng cho hắn? Ta có bệnh sao?
Vẻ mặt Lương Hữu Tài vô cùng đau khổ. Thạch Chí Kiên là ông chủ của hắn, có vinh cùng vinh. Người khác khi dễ ông chủ của hắn, Lương Hữu Tài hắn lại không thể xông lên đánh cho đám người Nhật kia dừng lại.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên bị cấp dưới của mình giêu cợt, Mitsuko Yamada có chút không chịu nổi.
Mặc dù nàng không hoàn toàn ủng hộ quyết định thực hiện một sự thay đổi lớn như vậy của Thạch Chí Kiên, nhưng hắn là nam nhân của nàng.
Nữ nhân Nhật Bản từ nhỏ đã được dạy rằng nam nhân là trời của các nàng. Các nàng phải phục tùng nam nhân của mình. Tư tưởng này có thể nói là thâm căn cố đế.
Đối với nàng, cho dù đề nghị của Thạch Chí Kiên có sai đi chăng nữa, Mitsuko Yamada nàng cũng phải ủng hộ hắn.
Nhìn thấy Mitsuko Yamada muốn lên tiếng, Thạch Chí Kiên đưa tay bên dưới ngăn nàng lại, ném cho nàng một ánh mắt an ủi.
Thấy Thạch Chí Kiên như vậy, Mitsuko Yamada mới thở phào một hơi, ngăn ngọn lửa giận đang dâng lên trong lòng. ...
Khoảng hai phút sau, Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, nheo mắt nhìn đám người Yamamoto Yoko: "Mọi người đã nói xong chưa?”
Chỉ một câu nhưng lại có sức mạnh rất lớn, lập tức khiến cho hiện trường yên tĩnh trở lại.
Trên thực tế, người có quyền thế nói chuyện sẽ không lớn tiếng. Càng lớn tiếng càng thể hiện rõ mình vô năng.
Ngược lại, một câu nhẹ nhàng nhưng có thể trấn áp toàn trường. Đây mới gọi là lợi hại.
Thạch Chí Kiên đã làm được điều này.
Khí thế trên người Thạch Chí Kiên là nhờ hắn lôi kéo khắp nơi ở Hồng Kông, đánh bại vô số đối thủ mới tích lũy được.
Yamamoto Yoko không rõ vì sao khi hắn đối mặt với ánh mắt của Thạch Chí Kiên lại sinh ra sự e ngại. Để xua tan sự e ngại này, hắn lớn tiếng nói: "Thạch tiên sinh, chúng ta đang nói đạo lý mà. Vì tương lai của công ty Kim Long, mỗi người nên phát biểu ý kiến của mình."
"Đúng vậy, Thạch tiên sinh không có ý kiến gì à? Vậy thì thật đáng tiếc." Kawashima Hide phụ họa.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Mỗi người phát biểu ý kiến của mình đều không thành vấn đề. Ta cũng rất cởi mỏ cũng như rất dân chủ."
Thạch Chí Kiên giang hai tay ra: Nhưng dường như các ngươi vẫn không hiểu một điều. Đó chính là ta không phải đang thảo luận vấn đề với mọi người mà là muốn nói cho các ngươi biết nhất định phải làm như vậy.'
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên bá đạo, ánh mắt chuyển sang sắc bén.
"Các ngươi không muốn đi theo, cũng được thôi." Thạch Chí Kiên gõ bàn một cái rồi nói: "Ta ngồi ở đây, bây giờ các ngươi có thể đưa đơn từ chức. Ta nhất định sẽ phê duyệt hết, để các ngươi vê nhà mà an hưởng tuổi già." Một câu nói vô cùng hung ác.
Những người đang ngồi ở đây ai mà không lớn tuổi. An hưởng tuổi già? Rõ ràng là sa thải.
"Thạch tiên sinh, ngươi nói như vậy có phải hơi quá đáng một chút roi không?" Yamamoto Yoko đứng dậy, miệng ngậm điếu xì gà, khó chịu nhìn Thạch Chí Kiên.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người nhìn Thạch Chí Kiên, xem hắn tiếp chiêu như thế nào.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, chậm rãi đứng dậy. Một bàn tay cắm vào túi quần, tư thái kiêu ngạo: "Yamamoto Yoko, ta nhịn ngươi lâu rồi đấy nhé." Hắn chỉ một tay vào mũi Yamamoto Yoko: "Ba chàng ngự lâm pháo thủ đúng không? Lịch sử của ngươi đã qua. Bây giờ ta nói cái gì thì chính là cái đó. Nếu ngươi không muốn làm thì xéo đi."
Thạch Chí Kiên chửi tục, trực tiếp đổi mới tam quan của người Nhật Bản.
Trước đó, hắn còn nhã nhặn, nói nói cười cười với mọi người, còn nói là Thạch tiên sinh khai sáng dân chủ, tại sao hắn đột nhiên lại biến thành bạo quân như vậy?
Sắc mặt Yamamoto Yoko lúc trắng lúc xanh. Có bao giờ hắn bị người ta mắng như thế này không? Lại còn trước mặt nhiều người như vậy? Sau này còn bảo hắn lăn lộn như thế nào nữa?
"Ngươi, ngươi, ngươi, đúng là ghê tởm." Yamamoto Yoko nắm chặt nắm đấm, gân xanh lộ ra.
"Ngươi ngươi cái gì?" Ánh mắt Thạch Chí Kiên sắc bén, chỉ tay vào mũi Yamamoto Yoko: "Có lẽ trước kia ngươi rất uy phong, mạnh dạn đi đầu, cũng rất nhiệt tình. Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi đã biến thành đồ hèn nhát, ngôi không ăn bám, chỉ lo cuộc sống an nhàn mà không dám khiêu chiến. Gặp chút khó khăn thì nửa đường bỏ cuộc. Mẹ kiếp! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm máy móc? Cả một đời dựa vào nó mà ăn cơm, không muốn phát triển? Như vậy, ngươi sẽ bị thời đại đào thải mà thôi."
Thạch Chí Kiên nói xong, ánh mắt quét một vòng, chỉ vào đám người Kawashima Hide: "Ta không phải nhằm vào một mình hắn. Ta nhằm vào tất cả mọi người đang ngồi ở đây. Người nào cũng là phế vật, là hèn nhát, không dám khiêu chiến, không dám vượt khó tiến lên. Tinh thần võ sỉ đạo dở hơi của các ngươi đâu? Nó đi đâu rồi? Bị chó ăn rồi à?"
Yamamoto Yoko ngẩn cả người.
Kawashima Hide ngẩn cả người.
Ngay cả Mitsuko Yamada cũng ngẩn cả người.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Miệng Đới Phượng Ny há thật to.
Lương Hữu Tài ngoác mồm kinh ngạc: "Mẹ ôi, quá ngầu."
Tất cả mọi người đều bị Thạch Chí Kiên mắng xối xả.