Chương 837: Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần
Chương 837: Cho ngươi thể diện mà ngươi không cầnChương 837: Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần
Chương 837: Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần
Mitsuo Yamada nhìn thoáng qua Fujiki. Fujiki nheo mắt, dường như rất khó chịu vì sự xuất hiện của Thạch Chí Kiên.
Mitsuo Yamada lập tức khinh thường hừ một tiếng: "Ta chưa từng bắt tay với người Trung Quốc."
"Thật sao?" Thạch Chí Kiên nhún vai: "Thật ra ta cũng rất ít khi bắt tay với người như ngươi. Sợ dơ." Vừa nói Thạch Chí Kiên còn rút khăn tay ra lau ngón tay, tư thái kiêu ngạo.
Không phải hắn không nể mặt Mitsuko Yamada mà là anh trai của Mitsuko Yamada không cần thể diện.
Mitsuo Yamada tức đến mức thở hổn hển, không ngờ Thạch Chí Kiên lại làm nhục hắn như vậy.
Meiko cười nói: "Mitsuko, xem ra ngươi rất có tiền đồ. Ta vốn cho rằng ngươi học đại học, có thể quen biết những người không tâm thường. Không ngờ ngươi lại qua lại với loại người Trung Quốc cấp thấp như vậy." Giọng điệu mang theo sự mỉa mai.
Sắc mặt Mitsuko Yamada khó xử. Một bên là anh trai và chị dâu của nàng. Một bên là nam nhân mà nàng ngưỡng mộ. Nàng thật sự không biết phải làm như thế nào.
Thấy Mitsuko Yamada không nói câu nào, Meiko lại càng đắc ý, nhận định Thạch Chí Kiên là một tên khốn chẳng ra gì. Bằng không, với tính cách của Mitsuko Yamada, nàng sẽ không có vẻ mặt như vậy, đã sớm vểnh đuôi lên trời lớn tiếng giới thiệu rồi.
Meiko lại cẩn thận đánh giá Thạch Chí Kiên. Thấy Thạch Chí Kiên mặc quân áo đắt tiền, bộ dạng tuấn tú, nàng lập tức suy đoán rất có thể Thạch Chí Kiên là một kẻ ăn bám.
Nghe nói gần đây ở Ginza, Kyoto có rất nhiều thanh niên như vậy. Bọn hắn cực kỳ đẹp trai, nhưng lại kiếm sống bằng cách dụ dỗ nữ nhân, dựa vào nữ nhân mua những loại quần áo hàng hiệu, còn đến những nơi sang trọng để ăn uống.
Mặc dù Thạch Chí Kiên không hiểu tiếng Nhật nhưng cũng biết Meiko nói cũng chẳng phải những lời tốt đẹp gì. Hắn nhìn biểu hiện khó xử của Mitsuko Yamada là biết.
Hắn chẳng muốn dây dưa với đôi nam nữ bợ đỡ kia, dùng tiếng Anh nói với Mitsuko Yamada: "Chúng ta ngồi đây đi. Chẳng mấy chốc William tiên sinh sẽ đến thôi."
Mitsuko Yamada gật đầu, đang định ngồi xuống.
Lần này đến phiên Mitsuo Yamada không vui. Mitsuko Yamada làm như vậy chẳng khác nào từ chối lời mời của Fujiki.
Lại nhìn gương mặt của giám đốc Fujiki. Quả nhiên hắn đã tức giận.
Mitsuo Yamada sợ hãi, muốn nổi bão với Mitsuko Yamada.
Meiko là nữ nhân có tâm cơ, vội kéo Mitsuo Yamada ngồi xuống đối diện Thạch Chí Kiên: "Các ngươi đang định ăn cơm đúng không? Chúng ta ngồi chung một chỗ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Nói xong, Meiko còn nháy mắt với Fujiki mấy lần, ý là dục tốc bất đạt, từ từ sẽ được.
Dul hiểu ý. Hắn thấy Mitsuko Yamada còn trẻ, có vẻ như không có kinh nghiệm xã hội. Nam nhân đẹp trai thì ăn được sao? Phải mạnh như hắn, có được địa vị nhất định trong xã hội mới được.
Fujiki cho rằng mình ăn chắc Mitsuko Yamada, đại mã kim đao ngồi xuống. Đối với hắn mà nói, đánh bại nam nhân chỉ có bề ngoài như Thạch Chí Kiên dễ như trở bàn tay. ...
Mitsuko Yamada không ngờ anh trai và chị dâu của mình lại làm như vậy, muốn ngồi cùng bàn với hai người.
Thạch Chí Kiên thấy biểu hiện của nàng có chút bối rối, lập tức nhỏ giọng an ủi: 'Không sao, William tiên sinh còn chưa đến. Cứ để bọn họ ngồi ở đây một lát cũng được."
Mitsuko Yamada thấy Thạch Chí Kiên khéo hiểu lòng người như vậy, lén lút nhìn Thạch Chí Kiên bằng ánh mắt cảm kích.
Thạch Chí Kiên tiến sát bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Nhưng ta gần đây lại nghĩ đến một số chiêu thức không tệ. Đến lúc đó cần ngươi phối hợp." Nói xong, hắn nháy mắt với Mitsuko Yamada một cái.
Ban đầu, Mitsuko Yamada ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được Thạch Chí Kiên đang nói cái gì, mặt đỏ bừng, trông vô cùng quyến rũ, giống như một đóa hoa mỏng manh đang chờ được hái.
Giám đốc Meiko mở to con mắt dâm đãng, nhìn đến mức muốn ngây ra.
Ngồi ở khoảng cách gần, hắn lại càng thấy Mitsuko Yamada xinh đẹp không gì sánh bằng, là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Nhịn không được, giám đốc Fujiki liếm cặp môi dày của mình, vất vả lắm mới chuyển từ người Mitsuko Yamada sang Thạch Chí Kiên.
Fujiki nhìn ra được vừa nãy tên tiểu bạch kiểm đáng chết này không biết đã nói cái gì với Mitsuko Yamada, dẫn đến Mitsuko Yamada xuân ý tràn lan, cực kỳ hấp dẫn.
"Bakal Tên nam nhân đó thật khốn kiếp." Giám đốc Fujiki bất mãn mắng Thạch Chí Kiên một câu.
Thế là, Fujiki thể hiện thái độ của một giám đốc công ty, hất cằm hỏi Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh đúng không? Ngươi làm ở đâu vậy? Ngươi không phải còn đi học đấy chứ? Ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi lắm."
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cố ý trêu chọc tên giám đốc ngu ngốc kia: "Ôi chao, không ngờ Fujiki tiên sinh mắt sáng như đuốc. Làm sao ngươi biết ta là du học sinh?"
Fujiki lại càng đắc ý, nháy mắt một cái với Mitsuo Yamada bên cạnh.
Mitsuo Yamada vội châm trà cho hắn.
Fujiki hớp một hớp, lúc này mới ngẩng đầu kiêu ngạo nói với Thạch Chí Kiên: "Nhìn là biết rồi. Tuổi còn quá trẻ, lại là người Trung Quốc. Ngươi không phải du học sinh ở Kyoto này, chẳng lẽ ngươi là ông chủ sao?" Nói xong, hắn nở nụ cười chế nhạo.
Thạch Chí Kiên gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Fujiki: "Fujiki tiên sinh quả thật là thân cơ diệu toán. Không sai, ta sắp tốt nghiệp rồi, bây giờ đang cùng với Mitsuko Yamada tiểu thư kiếm cơm."