Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 869 - Chuong 869

Chuong 869 Chuong 869Chuong 869

Chuong 869

Trận tuyết đầu tiên ở Kyoto đang rơi.

Thạch Chí Kiên ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy thành phố nhộn nhịp chìm trong tuyết trắng mịn, đó là một trải nghiệm có một không hai.

Chẳng bao lâu sau đã đến khách sạn Hilton.

Thạch Chí Kiên thanh toán tiền xe. Bởi vì Đới Phượng Ny thiếu chút nữa nôn trên xe khiến tài xế giật mình. Thạch Chí Kiên đành phải trả thêm ba mươi Yên, coi như tiên an ủi.

Đới Phượng Ny vất vả lắm mới mang được Đới Phượng Ny từ trong xe ra.

Đới Phượng Ny mặc chiếc áo lông cồng kềnh, chất vải mịn màng không chịu lực bám. Thạch Chí Kiên vừa ôm nàng, nàng đã thiếu chút nữa trượt khỏi tay hắn ngã xuống đất.

Cũng may Thạch Chí Kiên lanh tay lẹ mắt mới ôm nàng gác trên đầu gối, dùng đầu gối đỡ lấy cái mông của nàng, không cho nàng tuột xuống.

Tài xế taxi hỏi Thạch Chí Kiên: "Ngươi có cần ta giúp một tay hay không?"

Thạch Chí Kiên phất tay: "Không cần, cảm ơn."

Lúc này tài xế mới lái ô tô rời đi.

Hiện tại đã là mười hai giờ khuya. Ngoài cổng khách sạn cũng không có khách ra vào.

Người canh cửa ngáp một cái, nhìn Thạch Chí Kiên nửa ôm nửa kéo Đới Phượng Ny, hắn vội chạy lại nhưng rồi không biết nên giúp như thế nào.

Thạch Chí Kiên nói: "Ngươi giúp ta bấm thang máy."

Nhân viên canh cửa vội vàng chạy đi ấn thang máy, sau đó quay lại nhìn Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny đang say rượu, cúi đầu chín mươi độ để mời.

Thạch Chí Kiên ôm người vào thang máy, hắn liếc nhìn người canh cửa.

Người canh cửa vẫn chưa ấn thang máy đi lên, chỉ khách sáo nhìn Thạch Chí Kiên, mỉm cười.

Thạch Chí Kiên nhớ ra, vội đặt Đới Phượng Ny sang một bên, móc một tờ mười Yên đưa cho người canh cửa.

Người canh cửa lập tức vui mừng: "Chúc ngươi một đêm ngon giấc." Hắn lại cúi đầu lần nữa, giúp ấn thang máy. Thang máy cạch một tiếng khép lại.

"Ta muốn hát, ta muốn hát." Đới Phượng Ny say khướt trong thang máy: "Ta biết rất nhiều bài hát, ngươi có biết không?”

"Biết cái quỷ! Ngươi câm miệng cho ta." Thạch Chí Kiên vốn tưởng rằng đêm nay là cơ hội cuối cùng của hắn và Mitsuko Yamada, nhưng lại bị Đới Phượng Ny phá đám, trong lòng không khỏi tức giận.

"Ngươi hung dữ với ta? Hu hu, ta không chơi nữa." Đới Phượng Ny đặt mông ngồi bệt xuống thang máy, đá chân kêu âm ï.

Trong phòng quan sát, hai bảo vệ khách sạn nhìn thấy cảnh tượng này, vừa uống café vừa cười ha hả.

"Nữ nhân kia thú vị thật."

"Đúng vậy, nam nhân đáng thương, không biết hắn sẽ ứng phó như thế nào." "Ga say không ngon."

"Ha ha.”

Thang máy mở ra, Đới Phượng Ny vẫn còn ngồi trên mặt đất, không chịu bước ra.

Thạch Chí Kiên vò đầu bứt tóc, sắp phát điên lên.

Hắn nhìn thấy thang máy sắp khép lại.

Thạch Chí Kiên vội đưa một chân đỡ cửa thang máy, còn bên này đưa tay cố gắng ôm ngang Đới Phượng Ny. Cánh tay phải của hắn ôm nách của nàng, cánh tay trái ôm chân, cắn răng ôm nàng ra khỏi thang máy. Bởi vì hắn đi quá nhanh, cạch một tiếng, đầu của Đới Phượng Ny đụng vào cửa thang máy.

Nha đầu này còn không thành thật, nắm chặt lấy cà vạt hắn, coi như dây cương, nói muốn cưỡi ngựa.

Thạch Chí Kiên bị nàng siết cổ đến không thở nổi, một mạch ôm nàng vào đến cửa phòng mới thả xuống. Hắn thuận tay móc chìa khóa cửa, cạch một cái, cánh cửa mở ra. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng lôi Đới Phượng Ny vào phòng.

'Muốn chết." Thạch Chí Kiên nhìn Đới Phượng Ny nằm dài trên thảm, cả người hắn giống như mất hết sức lực đặt mông ngồi xuống ghế salon, giật giật cà vạt thở dốc.

Gương mặt Đới Phượng Ny đỏ bừng, nằm cuộn trên mặt đất, dùng tay nắm lấy thảm, miệng kêu: "Ta muốn uống nước."

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ than một tiếng: "Kiếp trước ta nợ ngươi hay sao vậy?" Hắn đứng dậy rót cho Đới Phượng Ny một ly nước.

Chờ hắn rót nước quay lại, hắn không khỏi ngẩn cả người.

Đới Phượng Ny không biết đã cởi áo khoác lông của mình từ lúc nào, lộ ra dáng người thướt tha. Lúc này nàng đứng không vững, đang định hai tay giật cái áo len bó sát người xuống.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên bưng ly nước, Đới Phượng Ny cười ha hả, ngừng cởi áo, chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên: "Ta biết ngươi, ha ha, con rùa nhỏ."

Thạch Chí Kiên bước qua, đưa nước cho nàng: "Uống nhiều đi, coi chừng nửa đêm khô miệng."

Đới Phượng Ny nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó nàng liếm đôi môi đỏ, mị nhãn như tơ nhìn Thạch Chí Kiên, cười khanh khách: "Con rùa nhỏ, ngươi tốt với ta quá."

Mặc dù Thạch Chí Kiên không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải tiểu nhân, trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại có chút hốt hoảng, không dám nhìn Đới Phượng Ny trong bộ dạng quần áo không chỉnh tê.

"Uống nước xong thì nghỉ ngơi sớm đi. Ta đi đây."

Thạch Chí Kiên nói xong, muốn quay người rời đi, bỗng hai cánh tay ôm hắn từ đằng sau, một giọng nói vô cùng kiều mị vang lên: "Con rùa nhỏ, tối nay ngươi đừng đi."
Bình Luận (0)
Comment