Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 886 - Chuong 886: Chiem Thi Song Hung

Chuong 886: Chiem thi song hung Chuong 886: Chiem thi song hungChuong 886: Chiem thi song hung

Chương 886: Chiêm thị song hùng

Chiêm Triệu Đường thường xuyên mở tiệc chiêu đãi một số người cầm quyền có thực lực mạnh. Mà những lão đại đó cũng trở thành diễn viên nghiệp dư lớn nhất của Đức Hòa Lâu.

Một tới hai đi, dựa vào mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, Chiêm Triệu Đường trở thành Chiêm bá vương vô hình trong giới kinh doanh.

Em trai của hắn Chiêm Triệu Hanh dính được ánh sáng của hắn, kinh doanh tập đoàn Chiêm thị đến phong sinh thủy khởi, được xưng là Chiêm tài thần tiếng tăm lừng lây.

Hai đứa con trai nhà họ Chiêm được gọi là Chiêm thị song hùng. ...

Khi Thạch Chí Kiên đến đại hí viện Đức Hòa Lâu, rạp hát đã mở màn. Cho dù là ở bên ngoài, mọi người vẫn nghe được tiếng vỗ tay và tiếng khen hay đỉnh tai nhức óc từ bên trong truyền ra.

Trong mắt Thạch Chí Kiên, đại hí viện Đức Hòa Lâu có phong cách tương tự với Đức Vân Xã ở kiếp trước.

Mặc dù không vàng son lộng lẫy, to lớn tráng lệ như trước nhưng rất giản dị, thanh lịch và rất quyến rũ!

Thạch Chí Kiên vừa bước vào, lập tức có mười mấy mỹ nữ mặc kỳ bào màu đỏ cúi đầu chào hỏi.

Những mỹ nữ đó vô cùng xinh đẹp, chiêu cao tương đương, giống như đã được huấn luyện qua, người nào cũng nở nụ cười mê người, đặc biệt giọng nói lại càng khiến người ta mất hồn mất vía.

Đội hình như vậy, kết hợp với những chiếc đèn vàng tráng men phía trên đầu, sàn nhà bằng đá cẩm thạch có thể nhìn thấy hình ảnh của mình bên dưới, những chiếc đèn lồng đỏ hình bát giác treo ở hai bên hành lang, tạo cho người ta cảm giác giống như đang tiến vào quan viên của một quan chức nào đó.

Trương A Tuyền dẫn đường cho Thạch Chí Kiên đã khôi phục lại thái độ tất cung tất kính, lễ phép của mình, không hề nhìn ra được sự khinh miệt và càn rỡ trước đó của hắn.

"Thạch tiên sinh, mời sang bên này." Giọng điệu của hắn vô cùng nhiệt tình.

Thạch Chí Kiên mỉm cười còn thân mật hơn nữa: "Tuyên ca khách sáo rồi."

Chẳng biết tại sao, khi Trương A Tuyền nhìn thấy nụ cười này của Thạch Chí Kiên, hắn cảm thấy không được thoải mái.

Hai loại người dối trá nhưng lại nở nụ cười chân thành, thật sự khó chịu.

"Thạch tiên sinh ở Hồng Kông chắc chưa từng đến rạp hát lớn như vậy?" Trương A Tuyền làm ra vẻ lơ đãng nhìn Thạch Chí Kiên một chút, muốn dùng khung cảnh hiện tại để hù dọa Thạch Chí Kiên.

Trương A Tuyền cho rằng Hồng Kông là một nơi chẳng ra gì, làm sao có được rạp hát lớn như thế?

"Đúng là chưa từng đến thật." Thạch Chí Kiên nói: "Nơi này lớn quá, đồ sộ quá, ta bị chấn kinh rồi. Ngay cả linh hồn của ta cũng phải run lên." Thạch Chí Kiên nói xong, còn giơ ngón tay cái lên với Trương A Tuyền: "Tuyền ca, ngươi tin ta đi, ta nói đều là thật."

A Tuyên trợn trắng mắt. Tin cái đầu ngươi đấy. Tiểu tử ngươi ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, rúng động cái gì chứ?

Trương A Tuyền cảm thấy nói chuyện với Thạch Chí Kiên rất khó chịu. Tiểu tử này quá giả, còn giả hơn cả hắn.

Rất nhanh hai người đã đến đại sảnh của rạp hát. Lúc này, rạp hát đã đầy kín người. Phóng mắt nhìn lại, đó là một khu vực hình vòng cung có hai tầng, chật kín người. Lúc này, tiếng vỗ tay như sấm.

Chính giữa sân khấu, vở kịch Tô Tam Khởi Giải đang diễn ra.

Một nữ nhân mặc đồ hóa trang, trên mặt trang điểm đậm, người khoác gông xiêng, đang thảm thiết hát: "Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Động, dấn thân vào con đường phía trước. Ta chưa từng mở lời về sự bi thảm trong nội tâm của ta..."

A Tuyền dẫn Thạch Chí Kiên lên khu vực khách quý trên lầu hai.

Nơi này cực kỳ yên tĩnh, cũng rất thuận tiện. Lúc này, khu vực cũng đã kín người.

"Hay, hát hay quá." Chiêm Triệu Đường giống như Phật Di Lặc cầm quạt xếp trong tay, lớn tiếng khen hay.

Cháu trai Chiêm Bằng Phi đang đứng bên cạnh, chẳng khác nào đồng tử hầu hạ Phật Di Lặc, không nói một câu, cực kỳ trung thực.

Chiêm Triệu Đường ngồi ghế khách quý, vỗ tay về phía sân khấu. Sau khi khen vài tiếng, hắn đưa tay về phía Chiêm Bằng Phi.

Chiêm Bằng Phi vội đưa ầm trà tử sa mỏ hạc cho hắn.

Chiêm Triệu Đường đưa lên miệng hút vài ngụm rồi lại đưa ấm trà cho Chiêm Bằng Phi.

Chiêm Bằng Phi không muốn nhưng lại không dám phản kháng. Sau khi nhận lấy ấm trà, hắn một lần nữa đứng im.

Khi Thạch Chí Kiên đang nhìn Chiêm Triệu Đường và Chiêm Bằng Phi, A Tuyền tiến lên, nhân lúc Chiêm Triệu Đường vừa lớn tiếng khen hay xong, hắn cúi người nói vài câu bên tai Chiêm Triệu Đường.

Lúc này, Chiêm Triệu Đường mới quay đầu lại, ánh mắt chuyển động trên người Thạch Chí Kiên: "Thật ngại quá, Thạch tiên sinh. Vừa nãy ta lo xem kịch quá, không phát hiện ngươi đã đến."

Chiêm Bằng Phi cũng nhìn thấy Thạch Chí Kiên, ánh mắt lộ ra sự oán hận.

Nếu không phải Thạch Chí Kiên, hắn sẽ không bị bá phụ trừng phạt, bắt hắn đi theo làm người hầu, châm trà rót nước đủ một tháng.
Bình Luận (0)
Comment