Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 889 - Chuong 889: Lang Nha

Chuong 889: Lang nha Chuong 889: Lang nhaChuong 889: Lang nha

Chương 889: Lang nha

Lời nói của Trần Kỳ Lễ rất hoi hợt nhưng tin tức để lộ ra khiến Chiêm Triệu Đường đang mỉm cười phải Sợ hãi.

Hắn đã điều tra nội tình của Thạch Chí Kiên nhưng lại không điều tra rõ ràng, chỉ cho rằng Thạch Chí Kiên là nhà giàu mới nổi ở Hồng Kông, không ngờ nền tảng của tên tiểu tử này lại sâu như vậy, có thể quen với người của bốn băng đảng lớn của Hồng Kông.

Ngược lại, Chiêm Triệu Đường biết rất rõ Tam Liên Bang có quan hệ với băng đảng Hồng Kông rất tốt, nhất là Hướng lão đại của Tân Ký, lại còn là giao tình cũ.

Trần Kỳ Lễ hờ hững nhìn Chiêm Triệu Đường rồi nói: 'Ông chủ Chiêm, đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa ta và Thạch tiên sinh. Ta muốn mời hắn ra ngoài ăn một bữa đồ nướng vỉ mà ta sở trường nhất, dùng thân phận chủ nhà để đãi hắn, không biết có được hay không?"

Đây là công khai cướp người.

Nếu Chiêm Triệu Đường tùy ý thả người đi, sau này hắn sẽ mất hết mặt mũi ở đảo Formosa này.

"Thật sao? Trân tổng đường chủ thật có nhã hứng, còn muốn tự làm đồ nướng nữa chứ. Ta thèm lắm, chỉ tiếc là không có cơ hội nếm thử." Nói xong, Chiêm Triệu Đường mím môi hai lần: "Nhưng quy củ giang hồ không thể phá vỡ. Đám người Hùng vịt đực nhận tiền của ta thì phải giúp ta làm việc."

"Ta hiểu rồi." Trần Kỳ Lễ gấp quạt xếp lại, quay sang nhìn đám người Hùng vịt đực: "Ta hiểu quy củ giang hồ. Việc tư là do các ngươi nhận, các ngươi tiếp tục hoàn thành đi."

Trần Kỳ Lễ quay lại nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, bây giờ phải dựa vào chính ngươi. Bây giờ nên đi hay ở, kết quả sẽ được quyết định trong một hiệp. Chết sống có số, giàu có nhờ trời."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "A Thái, đến lượt ngươi ra sân rồi."...

Quy củ giang hồ.

Đơn đấu.

Trân Kỳ Lễ là tổng đường chủ Tam Liên Bang, đương nhiên không thể đích thân ra tay, cũng không có khả năng phái người khác ra tay. Dù sao Hùng vịt đực cũng là người của Tam Liên Bang. Quy củ giang hồ có quy định anh em trong bang không thể tương tàn.

Cho nên, Thạch Chí Kiên muốn cứu mình phải dựa vào Trần Diệu Thái.

Hùng vịt đực nghe xong, không khỏi lớn lối. Hắn có biệt danh đồ tể trong bang, công phu quyền cước còn lại hạng nhất. Trong mắt của hắn, Trần Diệu Thái chẳng qua chỉ là một đứa con nít, làm sao có thể là đối thủ của hắn?

"Cam đao đến đây." Hùng vịt đực quát lớn với người bên cạnh, gương mặt hiện lên sự dữ tợn.

Lập tức bên cạnh có người đưa lên hai thanh loan đao Nepal, thường được gọi là dao bầu.

Hùng vịt đực cởi áo, để lộ phần thân trên cường tráng. Cơ thể của hắn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, phần bụng giống như tấm thép, ẩn chứa lực bộc phát rất mạnh.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Hai tay hắn cam ngược con dao bầu, vung vẩy mấy cái, làm động tác vẩy, bổ, đâm, chém một cách nhanh chóng. "Hùng ca uy vũ."

"Hùng ca uy vũ."

Đám đàn em đẳng sau hắn lớn tiếng gào to, trợ uy cho Hùng vịt đực.

Theo như bọn hắn nghĩ, Hùng vịt đực là tồn tại không thể vượt qua trong bang.

Ngoại trừ tổng đường chủ Trần Kỳ Lễ, không ai là đối thủ của Hùng vịt đực, đừng nói chi loại hậu bối như Trần Diệu Thái.

Trong tiếng hò hét trợ uy của đám người, Hùng vịt đực mỉm cười dữ tợn. Động tác làm nóng người vừa rồi đã kích thích ý chí chiến đấu của hắn, song đao trực chỉ Trân Diệu Thái: "Tiểu tử, nạp mạng đi."

Trân Diệu Thái tay không tấc sắt, cũng không lao vào mà bước đến trước mặt Trần Kỳ Lễ, ôm quyền nói: "Trần lão đại, cho ta mượn đao dùng một lát."

Trần Kỳ Lễ cười nói: "Ngươi hẳn cũng biết quy củ giang hồ. Đao của người giang hồ chính là mệnh của người giang hồ. Ngươi mượn đao của ta chính là đang mượn mệnh của ta. Thua, ngươi bỏ mạng không sao, nhưng ta thì mất hết mặt mũi, về sau ta làm sao mà lăn lộn được chứ?"

Trần Diệu Thái còn chưa lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã tiến lên ôm quyền nói: "Người giang hồ ngoại trừ mượn đao còn có thể tặng đao. Từ xưa hồng phấn tặng giai nhân, bảo đao tặng anh hùng. Trần lão đại sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”

Trân Kỳ Lễ nhìn Thạch Chí Kiên, cười ha hả: "Nói hay lắm. Ta thấy người anh em A Thái này cũng là một anh hùng. Vậy hôm nay ta sẽ tặng bảo đao cho hắn."

Vừa nói, Trần Kỳ Lễ thuận tay rút một lưỡi dao từ trong cây quạt xếp ra.

Hình dạng lưỡi dao rất kỳ quái, hơi cong, giống như răng sắc.

"Đây chính là bảo bối của ta, có tên là Lang Nha. A Thái, ngươi nhớ giữ nó thật kỹ cho ta."

Trần Diệu Thái nhận lấy lang nha, chỉ cảm thấy cầm trong tay rất thoải mái. Hắn vung vẩy hai lần, lực đạo trâm ổn, là một bảo bối hiếm có.

Hùng vịt đực thấy Trần Diệu Thái cầm binh khí của Trần Kỳ Lễ đưa cho thuận tay như vậy, khóe miệng không khỏi co quắp, ánh mắt hiện lên sát cơ.

Ánh mắt của đám người Tam Liên Bang không khỏi ngưng trọng, không còn lớn tiếng gào to nữa.
Bình Luận (0)
Comment