Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 890 - Chuong 890: Bon Dau

Chuong 890: bon dau Chuong 890: bon dauChuong 890: bon dau

Chuong 890: Don dau

Nên biết rằng, lang nha là binh khí mà Trần Kỳ Lễ sử dụng khi xông xáo giang hồ, sống mái với sáu đại băng đảng khác, khát máu thành tính, bản thân là một loại hung khí.

Lúc này, tang hai được dọn dẹp, tạo thành một đấu trường có đường kính khoảng năm mét.

Khan giả phía dưới chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở tâng trên mà vẫn vỗ tay hò hét cho màn trình diễn của nữ diễn viên nổi tiếng Từ Lộ trên sân khấu.

Chiêm Triệu Đường cầm ấm trà tử sa do Chiêm Bằng Phi đưa tới, ngậm miệng vòi hút một hơi, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ngươi nhìn đi, ta vì giữ lại ngươi mà hạ cả vốn lẫn lãi đấy."

"Ông chủ Chiêm khách sáo rồi. Vốn và lãi mà ngươi bỏ ra còn chưa đủ lớn. Sau này có cơ hội, ta sẽ để ngươi tốn kém nhiều hơn." Thạch Chí Kiên khiêm tốn nói.

"Thật sao?" Chiêm Triệu Đường tắt nụ cười: "Chỉ sợ ngươi không còn cơ hội nữa"...

Tay trái Trân Diệu Thái câm ngược lưỡi dao lang nha, ngoắc ngắc tay với Hùng vịt đực, tràn ngập khiêu khích.

Hùng vịt đực cười khẩy: "Mẹ nhà ngươi, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hai tay Hùng vịt đực cầm dao bầu chém một phát về phía Trần Diệu Thái.

Trân Diệu Thái vung lang nha, như sấm sét giao thủ bảy tám chiêu với Hùng vịt đực. Đao đao cách đầu và người của hai người không xa, tư thế liều mạng.

Mọi người nhìn thấy, hoa cả mắt, hoàn toàn không nhìn rõ động tác của hai người.

Nhất là Chiêm Triệu Đường và Chiêm Bằng Phi, lại càng hãi hùng khiếp vía.

Trần Kỳ Lễ tay cầm quạt xếp, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trên thực tế cũng kinh sợ trước thân thủ của hai người.

Hùng vịt đực thì không cần nói.

Nhưng thân thủ của Trần Diệu Thái lại giỏi ngoài dự tính.

Điều này khiến cho Trần Kỳ Lễ không nhịn được mà nhìn Thạch Chí Kiên một chút. Có thể chiêu mộ một người mạnh như vậy, Thạch Chí Kiên không hề đơn giản.

Trên thực tế, lần này Thạch Chí Kiên bảo Trần Diệu Thái đi tìm Trân Kỳ Lễ hỗ trợ, Trân Kỳ Lễ có chút không muốn cho lắm.

Hắn là ai chứ?

Hạng a miêu a cẩu có thể tùy ý mời hắn được sao?

Nhưng khi hắn nghe nói Thạch Chí Kiên có quan hệ rất tốt với người của bốn băng đảng lớn ở Hồng Kông, còn là cháu rể của Long gia Hòa Ký, là anh em sống chết với Hào cà thọt của Nghĩa Quân, lúc này Trân Kỳ Lễ mới do dự, sau đó đích thân ra mặt.

Nhìn Trần Diệu Thái thân thủ bất phàm, rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên vẫn đang ung dung, Trần Kỳ Lễ như có điều suy nghĩ. ...

Cạch.

Dao bầu và lang nha hoán đổi giao thoa với nhau. Tia lửa văng tung toe.

Trân Diệu Thái và Hùng vịt đực đã đấu với nhau mười mấy hiệp. Trên người hai người đã bắt đầu xuất hiện vết máu.

Gương mặt của Hùng vịt đực bị cắt một đường.

Eo của Trần Diệu Thái thì bị cắt hai đường.

Hai người đằng đằng sát khí.

Để kích thích sát khí, Hùng vịt đực cầm theo dao bầu, chân dậm hai cái xuống đất, miệng quát lớn đến nỗi văng nước miếng trúng Trần Diệu Thái, diện mạo dữ tợn: "Tiểu tử, ngươi đã đủ tư cách nhìn thấy đao pháp chân chính của Hùng gia."

Khi đang nói chuyện, Hùng vịt đực lao tới, dùng hai tay đâm dao lên xuống vào cổ họng, ngực và bụng của Trần Diệu Thái.

Trần Diệu Thái vung đao chống đỡ, hiển nhiên có chút khó khăn. Bước chân của hắn lảo đảo, cơ thể ngã về sau.

Hùng vịt đực vui mừng quá đỗi.

Hắn đang chờ cơ hội này.

Hắn xoay lưỡi dao bằng cả hai tay, giống như một con bọ ngựa, trong nháy mắt đâm xuống Trân Diệu Thái đang ngã xuống đất, miệng hét to: "Con mẹ ngươi."

Chiêm Triệu Đường mừng rỡ như điên. Hắn sắp thắng rồi.

Trần Kỳ Lễ cau mày, dường như không ngờ Trần Diệu Thái lại phát sinh sự cố đột ngột như vậy.

Chỉ có Thạch Chí Kiên móc điếu thuốc từ trong túi ra, đốt lửa, nheo mắt phun ra một làn khói: "Kết thúc rồi."

Khi ba chữ vừa thốt ra khỏi miệng của Thạch Chí Kiên, chỉ thấy chân trái của Trần Diệu Thái móc vào cái ghế bên cạnh.

Phập.

Hai con dao bầu của Hùng vịt đực đâm vào cái ghế.

Trong lúc hắn đang kinh ngạc, Trần Diệu Thái một tay chống đất xoay người, lang nha trong tay chọc thẳng vào Hùng vịt đực.

Cổ tay chuyển động một cái.

Lang nha chọc thủng một lỗ ngay sườn của Hùng vịt đực.

Hùng vịt đực hét thảm một tiếng, ôm lấy eo, lăn trên mặt đất kêu rên.

Người xung quanh sợ ngây người, không ai ngờ kết cục lại như vậy.

Nhất là đám đàn em của Hùng vịt đực, lại càng mở to mắt, không thể tin được nhìn lão đại của mình đang tru trên mặt đất.

Trần Kỳ Lễ thản nhiên gấp quạt lại, chỉ vào Hùng vịt đực rồi nói với đám lưu manh: "Không muốn hắn chết thì mau đưa hắn đến bệnh viện."

Lúc này đám lưu manh mới giật mình, ba chân bốn cang khiêng Hùng vịt đực đi, chỉ để lại một vũng máu nhìn thấy mà giật mình trên mặt đất. Thạch Chí Kiên nhìn Chiêm Triệu Đường đang há hốc mồm như tượng đất, mỉm cười nói với Trần Kỳ Lễ: "Trần lão đại, ta nghe nói tay nghề nướng thịt của ngươi có một không hai trong thiên hạ. Bây giờ ta cũng đã có cơ hội nếm thử."

Trần Kỳ Lễ xếp quạt lại: "Như vậy rất tốt."
Bình Luận (0)
Comment