Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Hòa Khí Sinh Tài

Chương 891: Hòa khí sinh tài Chương 891: Hòa khí sinh tàiChương 891: Hòa khí sinh tài

Chương 891: Hòa khí sinh tài

Thạch Chí Kiên và Trần Kỳ Lễ, còn có Trần Diệu Thái nghênh ngang từ phòng khách quý lầu hai đi xuống.

Hiện trường bừa bộn. Đám người Chiêm Triệu Đường nhìn nhau khó tin, tất cả đều không dám lên tiếng.

Chiêm Triệu Đường nheo mắt nhìn theo đám người Thạch Chí Kiên rời đi, sau đó đưa tay về phía Chiêm Bằng Phi:"Trà."

Chiêm Bằng Phi vội đưa ấm tử sa trong tay cho Chiêm Triệu Đường.

Chiêm Triệu Đường hút một ngụm nước trà, miệng hét to ba tiếng: "Rat tốt! Rất tốt! Thật sự rất tốt"

Xoảng, hắn ném ấm trà mà mình thích nhất xuống đất, vỡ nát.

Chiêm Bằng Phi giật nảy người, vội vàng che miệng, không dám lên tiếng.

Những người khác lại càng câm như hến.

Lúc này, Trương A Tuyên chạy đến, quỳ dưới đất, hai tay bắt đầu gom mảnh vỡ bình trà: "Đồ mà Chiêm gia thích không thể vứt bỏ một cách tùy tiện như vậy được. Cho dù nát cũng phải tìm chỗ mà chôn xuống."

Bởi vì quá kích động, tay của hắn bị mảnh vỡ cắt đứt nhưng hắn vẫn không biết, vẫn gom mảnh vỡ lại như cũ.

Những người chung quanh đều nhìn thấy, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Chiêm Triệu Đường cảm động trước sự trung thành của Trương A Tuyền: "Đứng lên đi, vỡ thì cũng đã vỡ rồi. Không cần cũng được."

Lúc này, Trương A Tuyên ôm đống mảnh vỡ đó vào lòng, đứng dậy cười nói: "Chiêm gia, ta sẽ cất giữ số mảnh vỡ này. Mong ngươi thưởng chúng cho ta."

"Thưởng cho ngươi đấy."

"Cảm ơn."

A Tuyền vui vẻ ra mặt, giống như nhận được bảo bối: "Nhưng Chiêm gia, ngươi thật sự muốn bỏ qua cho tên họ Thạch kia sao?”

Gương mặt phì nộn của Chiêm Triệu Đường run lên hai lần: "Ta không bao giờ làm mấy chuyện thả hổ về rừng đâu. Tuy nhiên Thạch Chí Kiên lại có liên quan đến bốn băng đảng lớn ở Hồng Kông. Cộng thêm hắn có quan hệ không rõ ràng với Trần Kỳ Lễ, hạ độc thủ chỉ sợ không thành."

Nghĩ đến đây, Chiêm Triệu Đường quay sang nói với Chiêm Bằng Phi: "Bây giờ ngươi gọi điện thoại cho cha của ngươi, bảo hắn từ Tal Nam về đây. Ta có việc muốn hắn đi làm."

Chiêm Bằng Phi nghe xong, đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng: "Vâng, đại bá. Ta đi gọi ngay bây giờ...

Tal Nam, trà sơn.

Những vườn trà trải dài vô tận giữa núi rừng.

Trong một căn biệt thự giữa vườn trà, một nam nhân trung niên dáng người trung bình, gương mặt hiền lành đang thưởng thức trà với những lái buôn. "Ông chủ Chiêm, lần này có phải ngươi tính giá hơi cao không?"

"Đúng vậy, trà của chúng ta ở đây là ngon nhất. Một cân trà ngươi thu của chúng ta ba bốn chục phần trăm, cộng thêm phí trồng, phí ngắt, phí xào, còn có phí vận chuyển, chúng ta không đủ lời."

Bốn lái buôn trà đau khổ nói với Chiêm Triệu Hanh.

Chiêm Triệu Hanh mỉm cười cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Cái gì gọi là không đủ lời? Một cân trà tốt nhất của các ngươi bán ra ngoài 250 đồng. Ta chẳng qua chỉ thu có 100 đồng. Các ngươi còn kiếm được 50 đồng nhiều hơn ta. Làm người thì đừng nên quá tham lam."

Một lái buôn bỗng nhiên đứng lên chỉ vào Chiêm Triệu Hanh mà mắng: "Mẹ nhà ngươi, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi. Rốt cuộc là chúng ta tham hay là ngươi tham? Chúng ta ngồi xuống, lịch sự trao đổi với ngươi, ngươi còn cắn chết không thả?"

Ba lái buôn khác cũng giống như vậy, nhìn chằm chằm Chiêm Triệu Hanh.

Chiêm Triệu Hanh đặt tách trà trong tay xuống, nhìn người lái buôn đang nổi bão: "Ông chủ Vương, ngươi tuyệt đối đừng nên xúc động. Có cái gì thì từ từ nói."

"Sao, ngươi sợ à? Mẹ nhà ngươi, ngươi cho rằng mình là ai? Nơi này là Tal Nam, không phải Tal Bắc. Bốn đại trà thương chúng ta cũng không phải dễ ăn hiếp."

"Đúng vậy, ông chủ Chiêm, ngươi hãy nhìn cho kỹ tình thế đi. Hoặc ký hợp đồng, ngươi nhận hai phần, hoặc ngươi trực tiếp xéo đi. Không có cửa hàng của ngươi, chúng ta vẫn bán được trà như thường."

"Ngươi nhìn đi, ngươi kích động như vậy là không tốt đâu." Chiêm Triệu Hanh chậm rãi đứng dậy: "Hòa khí sinh tài. Mọi người không hòa khí như vậy, làm sao mà phát tài chứ?”

"Còn nữa, các ngươi vừa mới nói cái gì? Không có cửa hàng của ta, các ngươi vẫn bán được trà như thường? Nói vậy là không đúng rồi. Không sai, cửa hàng của ta không nhiều, nhưng các ngươi ra ngoài hỏi thăm đi, nếu Chiêm Triệu Hanh ta không thu trà của các ngươi, có cửa hàng nào dám thu hay không?"

Khi nói câu nói này, khí thế của Chiêm Triệu Hanh bỗng nhiên tăng vọt, ánh mắt bắn ra sự hung ác.

"Còn nữa, các ngươi cho rằng nơi này là địa bàn của các ngươi thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"

"Đúng thì sao?" Ông chủ Vương chống nạnh, hung hăng đáp lại: "Nơi này chính là địa bàn của chúng ta. Mẹ nhà ngươi, tất cả mọi người ra cho ta."

Rầm ram.

Những nông dân trồng chè mai phục chung quanh xuất hiện. Người nào cũng cầm chiếc liềm sáng bóng trong tay, mắt nhìn chằm chằm Chiêm Triệu Hanh.

"Thấy không? Ngươi khiến lão tử khó chịu, lão tử sẽ cho người chặt ngươi thành phân hóa học."

"Tóm lại, chúng ta chịu đựng ngươi đủ lắm rồi. Hôm nay hoặc ngươi ký hợp đồng rồi rời đi, hoặc để người lại."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment