Chương 892: Chó săn
Chương 892: Chó sănChương 892: Chó săn
Chuong 892: Cho san
Chiêm Triệu Hanh nhìn bốn người, bật cười: "Ở lại đây làm cái gì? Làm phân hóa học giúp các ngươi bón trà sao? Ta thích, nhưng xử lý như vậy sẽ có người không đồng ý."
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy từ đằng xa truyền đến tiếng xe gắn máy.
Ram ram raml
Giống như có mấy chục chiếc.
Đám người ông chủ Vương giật mình: "Ngươi mai phục người?"
Chiêm Triệu Hanh hừ một tiếng: "Nghe các ngươi nói kia kìa. Chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi mai phục người, còn ta thì không được phép có cứu binh? A đúng rồi, ngoại trừ cứu binh, còn có cái này nữa...
Không đợi đám người ông chủ Vương hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng chó sủa, trên trăm con chó săn từ trên trà sơn lao xuống, gầm thét, giương nanh múa vuốt.
Đám nông dân mai phục trồng chè nào thấy qua cảnh tượng như vậy, người nào cũng đái ra quần.
Đám chó săn lè lưỡi rất nhanh bao vây bọn hắn lại, sủa loạn xi.
Chiêm Triệu Hanh nhìn bốn đại trà thương sắc mặt tái xanh: "Ta không ngại các ngươi coi ta như phân hóa học, nhưng các ngươi có ngại khi ta biến các ngươi thành thức ăn cho chó không?”
Bốn đại trà thương kinh hồn táng đảm.
Ông chủ Vương ngoài mạnh trong yếu nói: "Sao, ngươi hù dọa ta à?"
Chiêm Triệu Hanh mỉm cười, cầm bình trà rót vào tách, sau đó chuyển động tách trà trong lòng bàn tay: "Ta làm ăn chưa từng dọa người khác, chỉ có thực hiện mà thôi."
Ba con chó săn gào thét vọt vào, nhắm ngay ông chủ Vương.
"Cứu mạng, cứu mạng." Ông chủ Vương giãy giụa, kêu lên thảm thiết.
Ba người khác đều sợ choáng váng, hai chân run lên, sắc mặt tái xanh.
Chiêm Triệu Hanh đẩy hợp đồng lên trước mặt bọn hắn, mỉm cười nói: "Hòa khí sinh tài. Ta ghét nhất những người không hòa khí."
Ba người không chút do dự, cuống quýt tìm bút ký tên.
Chiêm Triệu Hanh nhìn hợp đồng đã được ký, đắc ý gõ bàn: "Các ngươi làm như vậy từ trước không phải tốt sao? Sao lại cứ chọc cho ta nổi giận thế?" Nói xong, hắn chỉ một lái buôn, nói: "Về thay quần đi. Trời lạnh rồi, đừng để bị đông đá."
Chỉ thấy chính giữa hai chân của vị trà thương ướt sũng. Lúc này, nước vẫn còn nhỏ giọt. Hắn bị dọa đến đái ra quần.
Chiêm Triệu Hanh cầm theo hợp đồng rời khỏi vườn trà. Một chiếc xe đậu sát ven đường. Một người lại gần nói: "Ông chủ Chiêm, thiếu gia Chiêm gọi điện thoại, nói ngươi mau trở về." Nói xong, người này thuật lại lời nói của Chiêm Bằng Phi một lần.
Chiêm Triệu Hanh nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thạch Chí Kiên. Ta đã từng gặp hắn một lân ở Hồng Kông, là một tên gia hỏa chơi rất vui. Lên đường về Tai Bắc thôi." Chiêm Triệu Hanh nhắm hai mắt lại, khẽ dựa ra đằng sau.
"Vâng.....
Xèo xèo xèol
Những con mực nướng trên vỉ sắt bốc mùi thơm ngào ngạt.
Lão đại Trần Kỳ Lễ của Tam Liên Bang mặc tạp da màu trắng, ống tay áo xắn lên cao, một tay cầm xẻng sắt, một tay điều khiển vỉ sắt, bộ dạng giống như người bán hàng rong ngoài đường, nào giống chúa tể một phương chứ.
Thạch Chí Kiên và Trần Diệu Thái ngồi bên cạnh. Trước mặt có mấy két bia, còn có rượu cao lương Kim Môn. Chung quanh là bảy tám tên đàn em đang cảnh giác quan sát.
Hai bên là các quầy hàng chợ đêm, tấp nập người qua lại, nông nặc mùi khói, vô cùng náo nhiệt.
Một nữ nhân vẫn còn phong vận bưng các nguyên liệu nấu ăn xuất hiện đằng sau Trần Kỳ Lễ, mỉm cười hỏi: "Trần tiên sinh, hôm nay có chuyện gì vui khiến cho ngươi đích thân xuống bếp nướng thịt thế?"
"Một người bạn đến từ Hồng Kông, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút."
Nữ nhân nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên và Trần Diệu Thái, bật cười: "Nhìn hai người bạn của ngươi có vẻ không đơn giản."
"Phải không? Tại sao ngươi lại nói như vậy?"
"Nhất là người mặc đồ vest trắng kia, rất đẹp trai, không phải đại minh tinh nào đó chứ?"
'Ánh mắt của bà chủ thật tốt. Sao, ngươi muốn giới thiệu con gái của ngươi cho hắn?" Trần Kỳ Lễ thuận tay trở miếng mực trên vỉ nướng, nói đùa một câu.
"Ngươi cũng biết đứa con gái Ngải Giai của ta vẫn không khiến ta bớt lo, cứ uống rượu trốn học, toàn tâm toàn ý muốn trở thành đại minh tinh. Nếu có người quen dìu dắt một chút là tốt nhất." Bà chủ thật sự coi Thạch Chí Kiên là đại minh tỉnh.
Trần Kỳ Lễ cười nói: "Không thành vấn đề. Lát nữa ngươi dẫn con gái bảo bối của mình qua mời Thạch tiên sinh vài ly rượu, cho thêm vài món thức ăn, ta ở bên cạnh nói giúp cho ngươi vài câu. Nói không chừng con gái của ngươi có thể bay thẳng đến Hồng Kông làm đại minh tinh cũng không chừng."
"Thật sao?" Bà chủ tưởng thật: "Vậy bây giờ ta đi tìm Ngải Giai, gọi nàng về ngay lập tức."
"ƠØ?" Trần Kỳ Lễ biết mình đùa hơi quá rồi.
Bà chủ sớm buông khay thức ăn xuống, đi tìm con gái. ...
Một lát sau.
Trần Kỳ Lễ đặt vỉ nướng lên bàn, tháo tạp dê xuống, nói với Thạch Chí Kiên: "Tại sao các ngươi còn chưa ăn? Mau ăn đi."