Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Cữu Gia

Chương 893: Cữu gia Chương 893: Cữu giaChương 893: Cữu gia

Chương 893: Cữu gia

Nói xong, hắn tự tay mở một chai bia, đưa một chai cho Thạch Chí Kiên, rồi lại mở một chai cho Trân Diệu Thái: "Đồ nướng của ta có chút đặc biệt, phải súc miệng bằng bia bằng rượu, ăn mới ngon."

Hắn lại mở chai rượu cao lương rót cho Thạch Chí Kiên, Trân Diệu Thái và mình mỗi người một ly.

Thạch Chí Kiên mỉm cười. Đầu tiên, hắn nhận lấy chai bia. Chờ Trân Kỳ Lễ dừng lại, hắn bưng chai bia lên, ba người chạm chai, cùng nhau uống một hơi cạn sạch.

Đây được coi là mở màn bữa cơm.

Thạch Chí Kiên nhấc cái cặp da dưới đất đưa cho Trần Kỳ Lễ: "Cảm ơn đã giúp đỡ."

Trân Kỳ Lễ cũng không khách sáo, nhận lấy cặp da mở ra xem. Tất cả đều là những xấp tiền mặt mới tinh được xếp chỉnh tê.

"Ngươi đếm đi, tổng cộng ba trăm đô la Hồng Kông."

"Hình như hơi nhiều." Trân Kỳ Lễ đóng cái cặp da lại, nhìn Thạch Chí Kiên nói.

Thạch Chí Kiên cầm đôi đũa gắp một miếng thịt nướng cho vào trong miệng: "Nhiều? Tay nghề nướng thịt của Trần lão đại xứng đáng với cái giá này."

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến cho Trần Kỳ Lễ cảm thấy rất vui.

Thật ra, nếu không làm lão đại băng đảng, hắn thích nhất là trở thành một đầu bếp. Nhìn thấy người khác nhấm nháp thức ăn do mình làm ra, sau đó tán thưởng, đó là một loại hưởng thụ không nói ra được.

"Thạch tiên sinh, cái khác thì không nói, ngươi là người bạn mà Trân ma ta đã định. Nào, cạn ly." Trần Kỳ Lễ bưng ly rượu cao lương lên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng bưng ly rượu lên.

Trần Diệu Thái dự định nâng ly nhưng nghĩ lại đây là cụng ly kết giao giữa Trần lão đại và Thạch tiên sinh, hắn tính là gì chứ. Nghĩ vậy, hắn lập tức buông ly xuống.

Không ngờ Trân Kỳ Lễ lại nhìn hắn, cười nói: 'Buông xuống làm gì? Thế nào, ngươi xem thường ta à?"

Trân Diệu Thái vội bưng ly rượu lên, đáp lại: 'Không phải. Ta định chờ lát nữa chạm riêng một ly với ngươi. Ta nghe a thúc nói tửu lượng của Trần lão đại rất cao. Ta muốn thử một chút."

"Thúc của ngươi?"

"Hồng Kông Bang của Nhật Bản, Trân Hổ Vượng."

"Trần Hổ Vượng? Ngươi là cháu của hắn?" Trần Kỳ Lễ giật mình.

"Sao, ngươi quen với a thúc của ta?" Trân Diệu Thái cả kinh.

Trần Kỳ Lễ cười to, dùng sức vỗ xuống bàn ăn, chửi tục một câu: "Móa, là người một nhà mà không biết người một nhà. Ta họ Trần, ngươi cũng họ Trần, ngươi nói có biết hay không?”

Trân Diệu Thái chớp mắt: "Vậy ta nên gọi ngươi là..."

"Luận bối phận, ngươi phải gọi ta là cữu gia."

Phốc. Trần Diệu Thái suýt chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra.

"Tiểu tử này, gặp cữu gia lại có phản ứng như thế?" Trần Kỳ Lễ quát lớn. "Không phải, ta chỉ là quá kích động mà thôi."

Trân Kỳ Lễ hai mươi tám tuổi.

Trần Diệu Thái chỉ nhỏ hơn hắn bốn năm tuổi, tại sao lại phải gọi hắn là cữu gia? Đúng là không thể chịu nổi.

Nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của Trần Diệu Thái, có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Trần Kỳ Lễ mở cái cặp da, ném mấy xấp tiên mặt cho Trân Diệu Thái: "Lần đầu gặp mặt, cữu gia không có quà gì cho ngươi. Ngươi cứ cầm chút tiền đó mà dùng, xem như quà gặp mặt."

Trần Diệu Thái ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần, vội tiếp lấy mấy xấp tiền: "Cữu gia, ngươi làm vậy coi sao được?" Sau đó, hắn nhét tiền vào trong túi: "Cữu gia, nói thật, ta không tham tiên chút nào. Cữu gia, ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Sau này, nếu cữu gia có chuyện gì cần dặn dò, ngươi cứ nói. Cữu gia, nào, chúng ta cạn một ly."

Trần Diệu Thái vừa rồi còn bất đắc dĩ, bây giờ gọi Trần Kỳ Lễ một tiếng cữu gia, hai tiếng cữu gia một cách trơn tru. ...

Qua ba lần rượu.

"Thạch tiên sinh, ngươi trả cho ta nhiều như vậy, hẳn là có việc gì khác?" Trần Kỳ Lễ đi thẳng vào vấn đề. Hắn đặt ly rượu xuống, hỏi Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cũng đặt ly rượu xuống: “Anh em Chiêm thị không dễ chọc. Ta có thể cảm nhận được điều này. Là người bên ngoài đến, ta coi như tứ cố vô thân ở đây. Có khả năng dựa vào cũng chỉ có Trân huynh đệ ngươi."

Trần Kỳ Lễ cầm đũa gõ bàn một cái: "Thạch tiên sinh nói vậy là khách sáo rồi. Người giang hồ chúng ta nói dễ nghe thì gọi là lục lâm hảo hán, nói khó nghe là giang hồ xin ăn, chẳng khác nào một tên ăn mày. Người khác thì chơi gánh xiếc, đi xiếc trên dây, ngực treo tảng đá lớn, chúng ta thì liếm máu trên lưỡi đao, bán mạng kiếm tiền. Chỉ cần trả đủ tiền, không thương thiên hại lý, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được.'

"Tặc cũng có đạo của tặc. Ta hiểu." Thạch Chí Kiên móc ra một điếu thuốc đưa tới.

Trân Kỳ Lễ nhận lấy điếu thuốc đưa lên miệng. Trân Diệu Thái vội lấy bật lửa đốt thuốc cho hắn.

Trân Kỳ Lễ uống rượu hơi nhiều, lại mở cặp da lấy một xấp tiền ném cho Trần Diệu Thái.

Trân Diệu Thái mặt mày hớn hở: "Cữu gia, ngươi làm như vậy... thật sự ta không tiện nói cái gì." Hắn vội nhét tiền vào trong túi.
Bình Luận (0)
Comment