Chương 898: Hợp đồng mười năm
Chương 898: Hợp đồng mười nămChương 898: Hợp đồng mười năm
Chương 898: Hợp đồng mười năm
Thạch Chí Kiên rất hài lòng với thái độ của Trương phụ. Lực chấn nhiếp của bộ trang phục của hắn vẫn rất mạnh.
"Đây là thư ký của ta, Đới Phượng Ny."
Trương phụ nhìn Đới Phượng Ny lại ngẩn người lần nữa. Trên thế giới này còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?
"Xin chào, Đới Phượng Ny tiểu thư." Trương phụ không thể chờ đợi được nữa, vội lau tay, muốn bắt tay với Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny trời sinh bệnh thích sạch sẽ, lại cho rằng nữ nhân thì thơm, nam nhân thì thúi, nào để nam nhân xa lạ đụng vào mình. Nàng mỉm cười, làm như không thấy.
Trương phụ có chút xấu hổ, thu tay lại gãi đầu, nhìn Trương mẫu hỏi: "Có chuyện gì không?"
Trương mẫu đang khó chịu vì dáng vẻ chẳng ra làm sao của Trương phụ khi nhìn thấy mỹ nữ, lập tức nguýt hắn một cái: "Thạch tiên sinh coi trọng con gái, muốn giúp đỡ nàng thành đại minh tỉnh."
"Cái gì? Đại minh tinh?" Trương phụ nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn con gái, bỗng thốt lên: "Ta không đồng ý."
Trương mẫu sững sờ: "Tại sao ngươi lại không đồng ý? Không phải ngươi không thích con gái ở nhà ăn cơm không làm việc sao? Bây giờ nàng sắp trở thành đại minh tinh, kiếm rất nhiều tiền, ngươi lại không đồng ý?”
Trương phụ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế salon, bắt chéo chân, bưng tách trà mà Đới Phượng Ny còn chưa có uống nhấp một ngụm: "Ai nói ta ghét bỏ con gái của mình? Ta chỉ là yêu quá hóa hận mà thôi. Ngành giải trí phức tạp lắm. Con gái lại đơn thuần, thiện lương. Nếu gia nhập vào trong đó, còn không bị người ta lừa gạt sao?”
Mắt Trương Ngải Giai trợn trắng: "Cha, hình như trước kia ngươi thường hay gọi ta là nha đầu điên, hỗn thế ma vương. Nếu công ty nào thuê ta, không phá sản mới là lạ mà."
"Ta đã từng nói vậy sao?" Trương phụ làm ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi nhất định nghe lầm rồi."
Thạch Chí Kiên là người nào chứ. Hắn nhìn thái độ của Trương phụ, lập tức biết được đối phương đang tính toán chuyện gì.
Thạch Chí Kiên lấy hai hợp đồng bá vương đã chuẩn bị xong từ trong cặp ra, mỉm cười nói: "Trương tiên sinh nói đúng lắm, nói miệng thì không có bằng chứng. Chúng ta làm việc phải tuân theo hợp đồng. Ngươi hãy nhìn hai bản hợp đồng này đi, xem có hài lòng hay không?”
Vừa nói hắn vừa đẩy một bản hợp đồng đến. Trương phụ làm ra vẻ hiểu biết, cầm lấy hợp đồng xem qua một chút: "Cái gì? Cát sê thấp như vậy sao? Một bộ phim mà chỉ trả có một ngàn?"
Trương mẫu cũng nhìn một chút, kinh ngạc nói: "Không thấp đâu mà. Một ngàn lận đấy. Bây giờ, một tháng tiền lương của giới trẻ cũng chưa đến năm trăm."
"Câm miệng, nữ nhân thì biết cái gì?" Trương phụ quát vợ của mình.
Trương mẫu biu môi, không thèm quan tâm đến chồng.
"Trương tiên sinh, có lẽ ngươi vẫn còn chưa biết, nhưng tình hình hiện tại của toàn bộ ngành điện ảnh Hồng Kông là như thế này. Một diễn viên mới không có trình độ, không có kỹ năng diễn xuất nên phải học lại từ đầu. Công ty chúng ta phải tốn rất nhiều tiền để đào tạo và lăng xê nàng. Cho nên cát se của nàng mới thấp như vậy." Thạch Chí Kiên vừa cười vừa nói.
"Ta không biết." Trương phụ ném hợp đồng sang một bên: "Ta chỉ biết các đại minh tinh ở Hồng Kông đều đeo vàng bạc đây người, lái xe sang khi đi ra ngoài."
Trương phụ nói xong còn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ vàng Rolex mà Thạch Chí Kiên đang đeo: "Cũng giống như ngươi vậy, rất có tiền. Cho nên cát sê của bọn hắn nhất định rất cao."
Thạch Chí Kiên bật cười: "Trương tiên sinh quả nhiên cơ trí hơn người. Đã như vậy, ngươi hãy xem qua bản hợp đồng này đi."
Vừa nói Thạch Chí Kiên đưa bản hợp đồng giống như mồi câu đến.
Trương phụ lại làm ra vẻ, cầm lấy bản hợp đồng. Nhìn chưa được bao lâu, hắn đứng bật dậy: "Một trăm nghìn? Ta không nhìn nhầm chứ?”
Trương mẫu cũng giật mình: "Cái gì? Một trăm nghìn?" Nàng vội vã nhìn sang.
Chỉ thấy bên trên viết, ký hợp đồng mười năm, phí ký hợp đồng một trăm nghìn.
"Trương tiên sinh, Trương thái thái, nếu các ngươi cảm thấy bản hợp đồng vừa rồi quá ít, vậy thì bản hợp đồng này rất thích hợp với các ngươi. Gia Hòa của chúng ta ký hợp đồng với Trương Ngải Giai mười năm, trả đủ cho các ngươi một trăm nghìn tiền phí ký hợp đồng. Sao, có được hay không?" Thạch Chí Kiên mỉm cười nói.
Đới Phượng Ny bên cạnh mắt trợn trắng, trong lòng tự nhủ: "Tên khốn Thạch Chí Kiên lại hại người nữa rồi."
Mắt Trương phụ căng tròn, bàn tay câm hợp đồng run lên.
Trương mẫu lại lẩm bẩm: "Mười năm có phải là quá dài hay không?"
Trương phụ nghe xong cũng cảnh giác, vội nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười giải thích: "Những đại minh tinh ở Hồng Kông có ai mà không ký hợp đồng tám năm mười năm chứ? Gia Hòa của chúng ta cũng giống như vậy, luôn hướng đến con người. Chúng ta chỉ ký hợp đồng dài hạn với những người đủ trình độ. Ta thấy Ngải Giai không tệ, cho nên ta mới đồng ý bỏ ra một trăm nghìn."