Chương 897: Đóng gói
Chương 897: Đóng góiChương 897: Đóng gói
Chương 897: Đóng gói
Lúc này, đầu óc của Đới Phượng Ny có chút choáng váng. Trong suy nghĩ của nàng, mặc dù Thạch Chí Kiên hơi ghê tởm một chút, đáng ghét một chút nhưng cũng mi thanh mục tú. Nhìn kỹ lại còn có chút đẹp trai.
Phương diện trí thông minh lại càng không thể chê. Có thể đánh bại Đới Phượng Niên trên thương trường, trí thông minh nói thế nào cũng phải ba chữ số.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mặc áo khoác lông chồn, người đeo đầy vàng bạc, nhìn thế nào cũng giống người đầu óc không được bình thường.
Mẹ kiếp.
Chẳng lẽ hắn bị anh em Chiêm thị bức điên rồi sao?
Sau khi trở lại biệt thự, câu nói đầu tiên của Thạch Chí Kiên là: "Bây giờ thân phận như thế này của chúng ta không thể ở một nơi nhỏ bé như vậy được, phải là khách sạn cao cấp, hoặc biệt thự nghỉ dưỡng nào đó."
"Lấy tiền ở đâu ra?" Đới Phượng Ny giang hai tay.
Hôm qua, Thạch Chí Kiên đã đưa ba trăm nghìn cho Trần Kỳ Lễ. Vừa rồi hắn lại mua sắm phung phí, hiện tại mọi người đã trở thành người nghèo kiết xác.
"Gọi điện thoại về Hồng Kông, nói Tô Ấu Vi quản lý tài vụ đưa một triệu đến đây để cứu nguy."
Tô Ấu Vi rất nghe lời hắn. Cho dù bảo nàng lấy hết tiền của công ty gửi cho hắn, nàng cũng làm.
"Còn nữa, tìm một đội vệ sĩ, da đen da trắng đều có. Cộng thêm một đội xe, Rolls-Royce và Lincoln là cấp thấp nhất."
Nói xong, Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ Rolex bằng vàng của mình: "Bây giờ mới ba giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm, các ngươi mau chuẩn bị đi."
"Ngươi làm cái gì?"
"Ta? Ta phải đi tìm một người." Thạch Chí Kiên nói với Đới Phượng Ny: "Ta muốn trong vòng ba ngày đóng gói nàng thành nữ minh tinh hạng nhất của đảo Formosa."
Đới Phượng Ny ngây ra, sau đó quát lớn: "Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng đi tán gái?"
Thạch Chí Kiên chỉnh lại: 'Không phải tán gái mà là đóng gói."
"Đóng gói cái đầu ngươi đấy? Là mở gói thì có. Nói, là mỹ nhân nào được ngươi coi trọng thế?"
Thạch Chí Kiên nhún vai: "Không thì ngươi đi cùng đi.”...
Bịch bịch bịch.
Trương Ngải Giai từ trên lâu chạy xuống.
Nàng mặc một chiếc áo phông hoạt hình màu be có in hình chuột Mickey ở thân trên và một chiếc quần denim cao bồi ống loa, vạt áo thun cố tình cột lại, lộ ra cái rốn mượt mà.
Mặt của nàng không trang điểm đậm màu khói như ngày hôm qua, chỉ có cặp chân mày được kẻ nhẹ nhàng, lộ ra sự thanh tú. Trương Ngải Giai chạy xuống lầu. Nàng ngẩn người khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên đứng dậy, chào hỏi: "Xin chào, Ngải Giai."
Trương Ngải Giai hoài nghi mình nhìn nhầm người, không khỏi đi chung quanh Thạch Chí Kiên một vòng: "Tại sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”
Thạch Chí Kiên nói: "Để thể hiện thực lực của ta với ngươi. Ngươi nhìn đi, đồng hồ vàng Rolex, áo khoác lông chồn."
Trương Ngải Giai gật đầu: "Nhìn ra được, thực lực của ngươi rất mạnh."
"Vậy ngươi có muốn gia nhập công ty của ta hay không? Ta muốn biến ngươi thành đại minh tinh."
"Ta đồng ý."
"Ơ?" Thạch Chí Kiên nhìn Trương mẫu. Không phải lúc trước Trương Ngải Giai không đồng ý sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi?
Trương mẫu cười đáp: "Ta nói cho nàng biết ngươi là ông chủ của công ty Gia Hòa. Nàng nghe xong, lập tức đồng ý."
Thạch Chí Kiên gật đầu, nhìn Trương Ngải Giai, nói: 'Không tệ. Lựa chọn của ngươi rất đúng."
Đới Phượng Ny bên cạnh cau mày, nhìn thẳng Trương Ngải Giai, trong lòng tự nhủ dáng dấp của nữ hài này rất có hương vị. Mặc dù dáng người kém một chút, nhưng gương mặt lại rất linh hoạt, nhất là cặp mắt.
Đới Phượng Ny luôn thích những nữ sinh năng động. Lúc này, Trương Ngải Giai đã lọt vào mắt của nàng.
"Em gái, ta tên Đới Phượng Ny, rất hân hạnh được làm quen với ngươi." Đới Phượng Ny mỉm cười, chủ động vươn tay với Trương Ngải Giai.
Trương Ngải Giai nhìn Đới Phượng Ny, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đới Phượng Ny quá xinh đẹp, theo như mấy truyện tiểu thuyết tình cảm viết, nàng chính là vưu vật nhân gian.
"Xin chào, ta tên Trương Ngải Giai."
Hai nữ nhân bắt tay nhau.
Đới Phượng Ny thừa cơ chấm mút, sờ mó mấy lần tay của Trương Ngải Giai.
Mặc dù Trương Ngải Giai cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói: "Mẹ sắp nhỏ, ai đến vậy?" Là giọng của một nam nhân.
"Là Thạch tiên sinh đến từ Hồng Kông."
"Thạch tiên sinh nào?" Một nam nhân trung niên từ bên ngoài bước vào.
Nam nhân mặc vest, cầm cặp da trong tay, biểu hiện vô cùng mệt mỏi, hình như vừa mới tan làm.
"Xin chào, ngươi là cha của Trương Ngải Giai sao?"
Thạch Chí Kiên đoán người này có thể là cha của Trương Ngải Giai, lập tức chủ động đưa tay ra chào hỏi.
Trương phụ nhìn thoáng qua cách ăn mặc thổ hào của Thạch Chí Kiên, không khỏi giật mình. Hắn lại nhìn thấy Thạch Chí Kiên đưa tay ra, trên tay đeo đủ nhẫn vàng, còn có đồng hồ Rolex chói mù mắt, vội khom lưng, hai tay nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên: "Xin chào, xin chào."