Chương 896: Không có tiền thì mượn
Chương 896: Không có tiền thì mượnChương 896: Không có tiền thì mượn
Chương 896: Không có tiên thì mượn
Đới Phượng Ny mắng xong, đột nhiên cảm thấy là lạ. Thạch Chí Kiên nhanh chóng bật người đè nàng xuống, động tác vô cùng mạnh mẽ.
Thạch Chí Kiên lúng túng tằng hắng một cái: "Nói chuyện nhẹ nhàng một chút, đừng có động đậy, rất dễ bị cướp cò."
Gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny đỏ lên: "Đồ vô sỉ"
Thạch Chí Kiên há miệng, khoe hàm răng trắng của mình.
"Ngươi hạ lưu."
Thạch Chí Kiên giang hai tay: "Là ai đẩy ta lên giường? Là ai cưỡi lên người của ta? Lại còn nói đạo đức với ta nữa?”
"Ngươi ngươi ngươi...
"Không nói được đúng không? Ngươi còn muốn nói cái gì? Ta nói cho ngươi biết, công ty Vĩnh Khang các ngươi gia nhập Thần Thoại của chúng ta không phải vì chúng ta phát triển tốt mà bởi vì ngươi quá ngu, bị ta đánh bại. Lúc này mới không thể không bị Thần Thoại của chúng ta thu mua."
"Còn nữa, karaoke và Walkman có liên quan gì đến ngươi? Ở Nhật Bản, ngươi ngoại trừ làm phiên dịch cho ta thì ngươi còn làm được cái gì? Đừng nói chuyện một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy, giống như khắp thiên hạ này là trung thần của ngươi."
Đới Phượng Ny che miệng, vành mắt đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống.
Thạch Chí Kiên sợ rồi: "Được rồi, vừa nãy đều là ta nói bậy, ngươi nói đúng hết đấy, hài lòng chưa?”
"Thôi đi, cái này còn tạm được." Đới Phượng Ny vặn người, lập tức nin khóc, byu môi dùng bàn chân nhỏ của mình đạp Thạch Chí Kiên: "Này, tên khốn họ Thạch, bây giờ ngươi muốn làm như thế nào?"
Thạch Chí Kiên nằm ich xuống giường, giang hai tay hai chân: "Tới đi."
Đới Phượng Ny đá vào bụng của Thạch Chí Kiên: "Ta không phải hỏi cái này."
Thạch Chí Kiên ôm bụng cuộn tròn: "Khu khụ, vậy ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ngươi sẽ đối phó họ Chiêm như thế nào?”
"Đương nhiên là lấy tiền nện xuống. Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng lưỡi lê đâm hắn sao?"
"Lấy tiền nện? Lấy tiền ở đâu?"
Mặc dù Thạch Chí Kiên đã kiếm được một số tiền lớn ở Nhật Bản nhưng hắn cũng đã đổ hết vào công ty Khoa học kỹ thuật Thần Thoại. Hắn đến đảo Formosa cũng chỉ có tay không, có thể nói là một nghèo hai trắng.
Thạch Chí Kiên xoa bụng, bắt đầu thay quần áo: "Không có tiền thì mượn. Đảo Formosa lớn như vậy, kẻ có tiền còn nhiều."
Thạch Chí Kiên cởi áo ngủ ném sang một bên: "Này, ngươi có ra ngoài hay không? Ta sắp cởi quần rồi đấy."
"Đi chết đi." Đới Phượng Ny gắt lên một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Thạch Chí Kiên nhìn theo bóng lưng của nàng: "Nha đầu này càng lúc càng có hương vị."... "Này, tên khốn họ Thạch, ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì?" Đới Phượng Ny hỏi Thạch Chí Kiên.
"Mua sắm." Thạch Chí Kiên vịn lan can thang máy của cửa hàng bách hóa, ung dung nói.
Lương Hữu Tài và Trần Diệu Thái đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny trăm mối vẫn không có cách giải. Thạch tiên sinh muốn mua sắm, tại sao còn kéo bọn hắn đi theo? Chẳng lẽ hỗ trợ xách đồ?
Sự thật chứng minh, bọn hắn sai rồi.
Sau khi vào đến cửa hàng bách hóa, Thạch Chí Kiên thẳng đến khu bán áo khoác lông chồn, mua cho mình một chiếc áo khoác lông chồn màu vàng.
"Ngươi điên rồi? Sao tự dưng đi mua mấy thứ này? Thời tiết bây giờ đâu có lạnh." Đới Phượng Ny hoài nghi không biết Thạch Chí Kiên có phải chịu áp lực quá lớn, bị kích thích đến phát điên rồi không?
Lương Hữu Tài và Trân Diệu Thái giơ ngón tay cái lên, vô cùng hưng phấn.
Quả nhiên, nam nhân đều có tâm lý nhà giàu mới nổi.
Thạch Chí Kiên không để ý đến Đới Phượng Ny phàn nàn, lại chạy đến tiệm vàng, mua ba sợi dây chuyền vàng lớn nhất, ba chiếc đồng hồ Rolex, còn có một đống lớn nhẫn vàng, dùng cho mình, Lương Hữu Tài và Trần Diệu Thái.
Còn Đới Phượng Ny. Thôi được rồi, nàng không thích nhẫn vàng mà nhìn trúng một cái nhẫn kim Cương.
Thạch Chí Kiên trực tiếp loại nàng khỏi danh sách thổ hào.
Có thổ hào nào trên đời mà thích nhẫn kim cương? Bọn hắn chỉ thích vàng. Nhẫn kim cương quá đắt.
Một phen biến hình.
Thạch Chí Kiên mặc áo khoác lông chồn, tay đeo đầy nhẫn vàng phát sáng, cổ tay đeo đồng hồ Rolex, cổ đeo dây chuyền vàng dày như sợi xích chó, bộ dạng còn thổ hào hơn cả thổ hào kiếp trước.
Lương Hữu Tài và Trần Diệu Thái cũng đeo dây chuyền dày, đồng hồ Rolex bằng vàng, nhe răng cười đến tận mang tai.
Đới Phượng Ny cảm thấy những nam nhân này điên rồi.
Người bán hàng của tiệm vàng vui hơn ai hết. Những món đồ mà Thạch Chí Kiên mua đã giúp cho nàng đứng đầu bảng KPI tuần này.
Nhưng khi tính tiên, Thạch Chí Kiên đã mạnh mẽ yêu cầu giảm giá. Lý do là, ta và ông chủ cửa hàng bách hóa các ngươi ông chủ Chiêm là bạn rất thân. ...
Trên đường trở về nhà, tạo hình thổ hào của đám người Thạch Chí Kiên đã khiến người đi đường phải nhìn sang, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Đới Phượng Ny dù gì cũng có thể phân biệt được ánh mắt tốt xấu. Cho nên, nàng lựa chọn kéo dài khoảng cách với ba nam nhân, làm bộ như không quen biết.