Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 895 - Chương 895: Đi Ngủ Thôi

Chương 895: Đi ngủ thôi Chương 895: Đi ngủ thôiChương 895: Đi ngủ thôi

Chương 895: Đi ngủ thôi

"Ồ, thật sao?" Bà chủ khó tin nhìn con gái. Nàng nhìn thế nào cũng không nhìn ra được tiềm chất trở thành đại minh tinh của con gái mình.

Từ nhỏ đứa bé này đã nổi loạn. Nàng và chồng của mình cho rằng đời này coi như thua, không ngờ con gái còn có thể trở thành minh tinh.

"Thạch tiên sinh, ta ít học, chỉ biết nấu cơm, ngươi đừng gạt ta."

"Ta gạt ngươi làm gì? Ngươi cứ giao nàng cho ta, ta bảo đảm có thể biến nàng thành đại minh tỉnh."

"Ta tin." Bà chủ gật đầu thật mạnh.

"Tin cái gì mà tin? Biết đâu chừng hắn là kẻ buôn người thì sao? Hắn bán ta đến Hồng Kông, ngươi sẽ không bao giờ còn được gặp ta." Trương Ngải Giai khó chịu nói.

Bà chủ lại đánh một cái vào đầu của nàng: "Ta tin hắn. Ngươi nhìn Thạch tiên sinh đi, con người nhã nhặn, lại còn đẹp trai như vậy, có chỗ nào giống người xấu không? Sau này ngươi theo hắn ăn ngon uống say, trở thành minh tinh cũng đừng quên bà mẹ già này."

"Không thể nào, ngươi bán ta đi?"

"Bán ngươi, ở nhà đỡ tốn cơm gạo."

Đúng lúc này, tiếng động cơ xe máy truyền đến.

Bốn năm thiếu nam thiếu nữ ăn mặc như hippie cưỡi mô tô chạy trên đường phố, hô to với Trương Ngải Giai: "Mỹ nhân, có muốn đến sàn nhảy không?"

"Đi chứ." Trương Ngải Giai bất chấp tất cả, thoát khỏi tay của mẹ, chạy như bay đến.

"Ngươi làm cái gì vậy?”

"Ta đi chơi đây. Tối nay đừng chờ ta."

Trương Ngải Giai ngôi sau lưng một thanh niên, trước khi đi còn giơ ngón giữa với Thạch Chí Kiên: "Tên khốn Hồng Kông kia, ngươi là đồ lừa đảo. Đi chết đi."

Âm ầm ầm.

Những chiếc mô tô nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại một làn khói khiến người xung quanh mắng to: "Đồ mất dạy!"

Bà chủ lúng túng. Thạch Chí Kiên móc một tấm danh thiếp đưa cho đối phương: "Có rảnh thì liên lạc, hoặc khi nào có thời gian ta sẽ đến nhà của ngươi."

Bà chủ vội vàng nhận tấm danh thiếp bằng hai tay. Nàng nhìn thoáng qua, trên đó viết một đống chức danh, trong đó có giám đốc điều hành công ty điện ảnh Gia Hòa Hồng Kông.

Thì ra hắn thật sự là một ông trùm điện ảnh.

Bà chủ không khỏi kinh ngạc. ...

"Đáng chết, tại sao muộn như vậy ngươi mới về?"

Khi Thạch Chí Kiên cùng với Trần Diệu Thái trở lại khách sạn, Đới Phượng Ny gào lên với hắn.

"Chết thì không về được, còn đây chưa chết mà." Thạch Chí Kiên cởi áo khoác ném cho Lương Hữu Tài đang đứng ngây ra đó. "Ngươi còn có tâm trạng nói đùa sao? Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"

“Chuyện gì?"

"Tập đoàn Chiêm thị hủy hợp đồng, không tiêu thụ nước ngọt và mì tôm của chúng ta nữa. Thực phẩm của chúng ta phải rời khỏi thị trường đảo Formosa ngay lập tức."

"Thật sao? Có vẻ anh em Chiêm thị ra tay rất độc ác."

"Không chỉ bấy nhiêu." Đới Phượng Ny bước theo Thạch Chí Kiên: "Karaoke và máy nghe nhạc chúng ta vận chuyển từ Nhật Bản đến cũng bị hải quan bên này giữ lại, nói thiếu thủ tục."

Thạch Chí Kiên lau mặt: "Không cần phải nói, là anh em Chiêm thị làm. Đủ hung ác."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao?" Thạch Chí Kiên lau mặt xong, quay lại nói với Đới Phượng Ny: "Đi ngủ thôi."

Reng reng reng.

Hôm sau, Thạch Chí Kiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là Trần Kỳ Lễ gọi đến.

Trần Kỳ Lễ trong điện thoại nói với Thạch Chí Kiên, chuyện mà Thạch Chí Kiên nhờ hắn đã sắp xếp xong xuôi. Ba ngày sau, mọi người gặp mặt tại công ty tài chính Uy Long. Đến lúc đó, ông chủ của tám công ty tài chính lớn đảo Formosa sẽ có mặt, bảo Thạch Chí Kiên chuẩn bị trước.

Công ty tài chính Uy Long thuộc tập đoàn Quốc Thái lớn nhất đảo Formosa. Ông chủ Thái Vạn Lâm là đại hào một phương, tổng tài sản vượt quá một tỷ.

Bảy công ty tài chính còn lại cũng là những công ty tài chính ngâm mạnh nhất đảo Formosa, thực lực không thể coi thường.

Thạch Chí Kiên vừa cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Thạch Chí Kiên mặc đồ ngủ, chân mang dép lê bước xuống giường mở cửa: "Ai vậy?"

Cửa vừa mở ra, Đới Phượng Ny xông vào, một tay đẩy Thạch Chí Kiên lên giường, chân đá văng dép, cưỡi lên người Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên kêu lên: "Này này này, tại sao ngươi lại làm như vậy? Tốt xấu gì ta cũng là nam, ngươi ban ngày ban mặt làm chuyện này với ta, có phải không được phù hợp hay không?”

Đới Phượng Ny che miệng của Thạch Chí Kiên: "Câm miệng."

Thạch Chí Kiên bị che miệng, không muốn im lặng cũng không được.

"Ngươi có biết tối hôm qua ta ngủ không được ngon giấc hay không? Công ty thực phẩm Vĩnh Khang của chúng ta gia nhập Thần Thoại của các ngươi cũng bởi vì nhìn thấy tình thế phát triển tốt của các ngươi. Nhưng bây giờ, người ta đang cắt đứt con đường của ngươi."

"Còn nữa, karaoke và máy nghe nhạc Walkman là do ngươi phát minh nhưng ta cũng có công lao trong đó. Ta đi theo ngươi đến Nhật Bản chịu biết bao nhiêu cực khổ. Không có công lao cũng có khổ lao. Nhưng bây giờ sản phẩm của chúng ta bị hải quan tạm giữ, ngươi vẫn còn có thể ngủ được? Tên khốn kiếp này."
Bình Luận (0)
Comment