Chương 906: Trước đêm quyết chiến
Chương 906: Trước đêm quyết chiếnChương 906: Trước đêm quyết chiến
Chương 906: Trước đêm quyết chiến
Hai chữ này vừa ấm áp lại vừa quen thuộc.
Người chung quanh không biết chuyện gì phát sinh. Thạch Chí Kiên nói với mọi người: "Trời cũng đã tối rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi."
Lúc này mọi người mới chậm rãi tản đi. Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua ba mỹ nữ Long Quân Nhi rời đi, thở ra một hơi. Khi quay người, hắn thiếu chút nữa đụng vào Đới Phượng Ny.
"Thế nào? Không nỡ à?" Đới Phượng Ny biu môi nói với Thạch Chí Kiên.
"Cái gì gọi là không nỡ? Ta là chính nhân quân tử đấy."
"Có quỷ mới tin ngươi."
"Tin hay không tùy ngươi. Ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai nhất định sẽ bận lắm đấy."
"Ban cái gì?"
"Đấn lúc đó ngươi sẽ biết." Thạch Chí Kiên nói xong, trực tiếp lên lầu.
Đới Phượng Ny nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên. Nói thật, nàng cho rằng Thạch Chí Kiên ít nhất cũng sẽ chọn một trong ba mỹ nữ để qua đêm nhưng không ngờ hắn lại không chọn ai.
"Có phải bị bệnh hay không? Mỹ nữ như vậy mà cũng chịu thả đi?" Đới Phượng Ny lẩm bẩm.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại cảm thấy thoải mái. Cục tức nằm ở cổ cuối cùng cũng tiêu tán....
Phòng ngủ chính tầng hai.
Thạch Chí Kiên thay áo ngủ, một tay cầm ly cocktail martini đứng trên lầu quan sát bên dưới.
Nữ minh tinh và người mẫu tan cuộc, còn có câu nói của Đới Phượng Ny, hắn đều nhìn thấy.
Thời gian ba ngày đã đến.
Quyết chiến đang ở trước mắt.
Thạch Chí Kiên không biết chiến thuật tâm lý được sao chép từ kiếp trước trong bộ phim Phá Phôi Chi Vương của Tinh Gia có tác dụng hay không, nhưng có một điểm hắn biết rất rõ.
Ở đảo Formosa, hắn không quen biết ai, thực lực tuyệt đối không đủ để chống lại anh em Chiêm thị.
Nếu hắn cứng cổ chống lại, kết quả chỉ có một, chết.
Đối phương đã xé bỏ hợp đồng cung cấp nước ngọt, mì tôm, hắn sao có thể không tức giận chứ?
Làm ăn coi trọng nhất là chữ tín. Anh em Chiêm thị ỷ mình là địa đầu xà ở đảo Formosa, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Còn có hàng hóa có giá trị hơn mười triệu của hắn đang nằm ở hải quan, bị giữ lại không lý do, đúng là ác bá còn hơn ác bá.
Nếu Thạch Chí Kiên đoán không sai, bước kế tiếp của hai anh em nhà này sợ rằng sẽ càng thêm lớn gan, thậm chí muốn nuốt luôn số hàng đó của hắn.
"Lòng tham không đáy sẽ bể bụng mà chết." Thạch Chí Kiên cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. ...
Không nằm ngoài dự liệu. Sáng hôm sau, nửa đảo Formosa đều biết đến sự tôn tại của Thạch Chí Kiên.
Trên trang nhất của những tờ báo lớn như Nhật báo Formosa, Giải trí tin nhanh, tất cả đều là hình ảnh của Thạch Chí Kiên.
Đại thổ hào Hồng Kông.
Nâng đỡ nữ minh tinh.
Mở tiệc hồ bơi.
Nện tiền.
Ăn lẩu.
Nhiều tiêu đề khác nhau được đặt trên trang nhất của tờ báo với phông chữ lớn và đậm.
Nhất là tấm ảnh Thạch Chí Kiên trái ôm phải ấp ba mỹ nữ Kim Ba, Tân Mộng và Long Quân Nhi lại càng là vũ khí chào đón độc giả tốt nhất.
Cùng với những mô tả khó coi của đám nhà báo, cái gì là mồ hôi nhễ nhãi, hơi thở hổn hển... Như vậy, hình tượng thổ hào Hồng Kông tiêu tiền như nước, hành vi phóng túng trở nên sống động trên giấy.
Thật ra, Thạch Chí Kiên rất không thích cái biệt danh thổ hào mà người ta đặt cho hắn. Cho đến tận bây giờ, hắn luôn cho rằng thổ hào chỉ thích hợp với những người như Hào cà thọt, chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại trở thành bản chính.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên chỉ mỉm cười. Đối với hắn mà nói, để đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn.
Chu Tiễn có thể nằm gai nếm mật, huống chỉ hắn chỉ diễn một vở kịch thôi mà.
Trong lúc Thạch Chí Kiên cam tờ báo nghĩ ngợi, reng reng reng.
Điện thoại mà hắn chờ cuối cùng cũng reo lên.
"Tại sao ngươi không nghe điện thoại?" Đới Phượng Ny chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong phòng của Thạch Chí Kiên.
"Ngươi đến từ lúc nào vậy?"
"Ta gõ cửa nhưng ngươi không phản ứng. Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên ta mới mở cửa vào xem." Đới Phượng Ny nhìn ngó xung quanh, dường như muốn tìm chứng cứ Thạch Chí Kiên kim ốc tàng kiều.
Thạch Chí Kiên không có thời gian phản ứng đến nàng, trực tiếp bốc điện thoại lên.
Điện thoại là Trân Kỳ Lễ gọi đến.
Lão đại Tam Liên Bang gọi đến vào lúc này, đương nhiên là có chuyện rất quan trọng.
"A Kiên à? Ngươi đừng quên trưa hôm nay ở công ty tài chính Uy Long đấy nhé. Tám lão đại tài chính ngươi bảo ta mời đều sẽ đến gặp ngươi."
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Đương nhiên là ta nhớ rồi. Ta chờ điện thoại này của ngươi rất lâu rồi." Trân Kỳ Lễ bên kia dừng một chút, dường như muốn nói cái gì đó, nửa ngày sau mới nhả ra được một câu: "Lần này nhất định phải chơi lớn sao?"
"Đúng vậy, ngươi nhìn ta đi, mấy ngày nay ta rất nổi tiếng. Đoán chừng toàn bộ đảo Formosa đều biết đến tên Thạch Chí Kiên ta."