Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 909 - Chuong 909: Hoang Detai Chinh

Chuong 909: Hoang detai chinh Chuong 909: Hoang detai chinhChuong 909: Hoang detai chinh

Chuong 909: Hoang de tai chinh

Kiếp trước, Quách Đài Minh ban đầu khởi nghiệp là một nhà máy sản xuất nhựa, sau đó chuyển sang ngành điện tử sau khi vay tiền Thái Vạn Lâm. Cuối cùng, hắn dựa vào một Foxconn mà trở nên lớn mạnh.

Ngoài trừ lão Quách, còn có anh em Ẩm Phẩm Đại Vương Nguy thị, Giày Đại Vương Trần Hiền Mẫn... tất cả đều dựa vào ánh mắt biết nhìn người của Thái Vạn Lâm và sự đầu tư của đối phương, sản nghiệp của bọn hắn mới quật khởi được.

Mặc dù tập đoàn Quốc Thái của Thái Vạn Lâm đã được đưa ra thị trường nhưng công ty tài chính Uy Long thì không. Vì thế, tài sản của Thái Vạn Lâm từ đầu đến cuối vẫn là một bí ẩn. Nhưng ở đảo Formosa, mọi người đều thích gọi Thái Vạn Lâm là hoàng đế tài chính.

"Ông chủ Thái, có vẻ dưới lầu rất náo nhiệt." Ông chủ Vạn Cốc Hữu của công ty tài chính Vạn Quốc nói.

"Đúng vậy, sợ rằng cái tên Thạch Chí Kiên kia đã đến rồi." Ông chủ công ty tài chính Thiên Hạ Bành Tứ Hải nói.

Thái Vạn Lâm phun ra một luồng khói, tay kẹp điếu xì gà, biểu hiện ung dung: "Người trẻ tuổi này thú vị nhỉ. Người khác làm ăn phát tài thì im lặng, còn hắn thì rêu rao, cứ sợ chúng ta không biết sự tồn tại của hắn."

"Ông chủ Thái, ý của ngươi là... Thạch Chí Kiên cố tình?" Vạn Cốc Hữu kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, tại sao hắn muốn làm như thế?" Bành Tứ Hải cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thái Vạn Lâm mỉm cười: "Tại sao? Đương nhiên là thu hút ánh mắt rồi, để chứng minh hắn là phú hào Hồng Kông, thực lực hùng hậu, để chúng ta ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng hắn có tiền."

Đám ngươi Vạn Cốc Hữu nhìn nhau, bỗng bật cười ha hả.

"Vậy hắn không phải đang diễn xiếc khỉ sao? Nếu hắn bị chúng ta nhìn thấu, hắn còn diễn làm chỉ nữa?" Mọi người cười khẩy.

"Nghe nói tuổi của hắn không lớn lắm, cùng lắm cũng chỉ hai mươi. Quả nhiên ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức."

Thái Vạn Lâm ngậm điếu xì gà, ánh mắt già nua vẩn đục thoáng hiện lên ánh sáng, biểu hiện như có điều suy nghĩ nhìn đám lão đại tài chính đang cười ha hả trước mặt.

Trong mắt những người này, Thạch Chí Kiên chỉ là một đứa con nít, là một hậu bối Hồng Kông bị đám lão đại bọn hắn nắm sinh tử trong tay.

Nhưng Thái Vạn Lâm không nghĩ như vậy.

Xem thường người khác, nhất là đối phương còn là người trẻ tuổi, đây chính là điều tối ky trong kinh doanh.

Thái Vạn Lâm mãi mãi nhớ kỹ câu nói kia: "Thà lấn chim sáo đá chứ đừng khinh thiếu niên nghèo."

Năm đó, khi hắn vẫn còn là thiếu niên, hắn đã khiến cho đám lão già họm hẹm khinh thường mình phải trả một cái giá nặng nề.

Hắn tự nói với mình, tuyệt đối không được phạm sai lâm cấp thấp đó.

Càng là người trẻ tuổi thì lại càng đáng sợ.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp. Huống chi từ nhất cử nhất động của Thạch Chí Kiên, hắn hoàn toàn là cao thủ tạo thế.

Hồng Kông là nơi nào chứ? Mỹ nữ nào mà không có? Tại sao hắn lại chạy đến đảo Formosa làm loạn? Lại còn giống trống khua chiêng, sợ thế nhân không biết?

Trong mắt Thái Vạn Lâm, loại người này khó mà cân nhắc, hoàn toàn không giống những gì hắn nghe vê Thạch Chí Kiên.

Trong báo cáo trình lên cho hắn, đó là một người trẻ tuổi âm tàn xảo trá, ngay cả Lý Giai Thành, Lợi Triệu Thiên cũng bị thiệt lớn trong tay hắn. Hậu sinh như vậy, đừng nói là sói con, thậm chí một con cọp con, không, còn đáng sợ hơn cả một con hổ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thái Vạn Lâm hiện lên một sự chờ mong.

Hắn rất chờ mong hậu sinh kia diễn kịch như thế nào.

Hắn lại càng chờ mong vở kịch mà Thạch Chí Kiên sắp sửa biểu diễn.

Thái Vạn Lâm ngậm điếu xì gà, phun ra một làn khói, ánh mắt đảo qua đám lão đại đang giễu cợt và châm chọc Thạch Chí Kiên, trong lòng cảm thấy khinh thường, nhưng gương mặt lại không lộ vẻ gì khác thường.

Đoàn người Thạch Chí Kiên từ thang máy lên phòng họp lớn ở lầu hai.

Khi đến hiện trường, người chung quanh đều há hốc mồm, không rõ đây là đại nhân vật nào đang cải trang vi hành.

Có người bàn tán: "Đây là ai vậy? Tại sao lại phô trương lớn như thế?"

"Hình như là đại phú hào đến từ Hồng Kông."

"Là hắn. Mấy ngày qua hắn rất nổi tiếng, báo chí nào cũng viết về hắn."

"Đúng đúng đúng. Ta cũng biết hắn. Hắn là Thạch Chí Kiên."

"Hắn đến đây làm gì?"

"Nơi này là công ty tài chính, hắn đến đây còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là vay tiền rồi."

"Phú hào mà còn vay tiên?"

"Ngươi đúng là không hiểu gì cả. Càng là người có tiền thì lại càng vay tiền. Mượn gà đẻ trứng, một kiếm năm, kiếm được rất nhiều tiền."

"Ồ, ngươi đúng là hiểu biết rộng. Xin hỏi ngươi họ gì?"

"À, ta cũng làm trong một công ty tài chính, chỉ là quy mô nhỏ. Người ta gọi ta là Cao Lợi Quý. Nếu anh em có khó khăn gì thì cứ việc tìm ta."

"Thôi khỏi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa."

"Đúng là không biết điều."
Bình Luận (0)
Comment