Chương 910: Long Hổ Hội
Chương 910: Long Hổ HộiChương 910: Long Hổ Hội
Chương 910: Long Hổ Hội
Thạch Chí Kiên nhìn thấy phòng họp được canh chừng rất nghiêm mật. Bảy tám bảo vệ thay nhau canh giữ bên ngoài. Mấy người Đới Phượng Ny không thể vào được.
Thế là, hắn bỏ tay hai người ra: "Các ngươi chờ ở đây đi. Bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không cần căng thẳng."
"Ngươi thật sự đến đây vay tiền sao?" Đới Phượng Ny nghe được những người bên cạnh bàn tán.
Thạch Chí Kiên cười nói: "Vay tiền thì nói khó nghe quá, phải gọi là đầu tư bỏ vốn mới đúng."
"Ngươi đầu tư bỏ vốn làm cái gì?"
"Đánh trận. Ta không phải đã nói với ngươi rôi sao, muốn đánh bại anh em Chiêm thị thì chỉ có thể dùng tiên nện mà thôi. Đâm dao đâm gươm cũng vô dụng."
Đới Phượng Ny bán tín bán nghi nhìn hắn, bỗng nói: "Ta mặc kệ ngươi đang làm cái quỷ gì, mau đi nhanh về nhanh”"
"Ngươi quan tâm ta?”
"Quan tâm cái đầu ngươi đấy." Đới Phượng Ny phủ nhận: "Ta sợ không ai mua vé máy bay cho ta về Hồng Kông thì có."
Thạch Chí Kiên mỉm cười, vỗ vai Đới Phượng Ny: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ cùng về."
"Không được đụng vào ta, xú nam nhân." Đới Phượng Ny chán ghét hất tay Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhún vai quay người bước về phía phòng họp.
Đằng sau, Trương Ngải Giai cái hiểu cái không hỏi Đới Phượng Ny: "Đới tỷ tỷ, ngươi thích Thạch tiên sinh à?”
"Làm gì có?" Đới Phượng Ny mở to mắt: "Ta có thích chó thích mèo cũng không thích hắn."
"Vậy thì ta yên tâm."
"Ý gì đây?"
"Ta thích hắn." Ánh mắt Trương Ngải Giai lóe lên ánh sáng, nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên: "Ta cảm thấy hắn chẳng những đẹp trai mà còn rất tài hoa."
Trong lòng Đới Phượng Ny cảm thấy không thoải mái: "Mắt ngươi bị mù à? Hắn mà gọi là đẹp trai? Còn tài hoa, còn phải nhìn xem là ai tạo nên. Em gái, ngươi còn nhỏ, nam nhân lại quá giảo hoạt. Ta sợ ngươi cầm lòng không được. Tỷ tỷ nói cho ngươi biết, loại người như Thạch Chí Kiên tuyệt đối đừng nên thích hắn."
"Tại sao?" Trương Ngải Giai có chút không phục.
"Bởi vì nam nhân đều thúi, cũng đều xấu. Bọn hắn chỉ thèm cơ thể của ngươi, nào tốt với ngươi như ta chứ." Đới Phượng Ny nắm chặt bàn tay của Trương Ngải Giai, ngữ trọng tâm trường: "Ngươi phải tin tỷ tỷ. Trên đời này chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân nhất."...
Nhân viên tiếp đãi thấy Thạch Chí Kiên mặc áo lông chồn, ánh sáng lóng lánh, không dám khinh thường, vội khiêm tốn tiến lên: "Xin hỏi là Thạch tiên sinh sao?"
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Đương nhiên, ngươi phải biết ta mới đúng, không thể giả được." Nhân viên tiếp đãi có chút xấu hổ. Gần đây hắn thích xem nhất những tin tức liên quan đến Thạch Chí Kiên và Long Quân Nhị, lại càng vỗ tay tán dương miêu tả đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp. Cho nên, hắn đương nhiên biết Thạch Chí Kiên rồi.
"Thạch tiên sinh, mời sang bên này. Các vị lão đại đang chờ ngươi." Nhân viên tiếp đãi khom người dẫn Thạch Chí Kiên vào phòng họp.
Trên đường, hắn nhỏ giọng nói: "Thạch tiên sinh, ngươi là thân tượng của ta. Cố lên!"
Thạch Chí Kiên ngạc nhiên. Bây giờ hắn có fan hâm mộ rồi sao?
Đến cửa phòng họp.
Nhân viên tiếp đãi dang tay mở cánh cửa nặng nề của phòng họp lớn.
Nhìn tư thế của hắn giống như mở cánh cửa của một tòa thành cổ phủ bụi nhiều năm.
Khi "tòa thành" mở ra, hoàng đế tài chính Thái Vạn Lâm, Vạn Cốc Hữu, Bành Tứ Hải cùng những lão đại tài chính khác đồng loạt nhìn về phía cửa.
Thạch Chí Kiên đứng ngay cửa, chỉnh lại áo khoác lông chồn màu vàng của mình, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước ngang ngược bước vào bên trong.
Cạch.
Cánh cửa phòng họp đóng lại lần nữa.
Thạch Chí Kiên có cảm giác có vô số ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm đang đâm về phía mình.
Có tám người ngồi chung quanh. Người nào cũng khí thế bất phàm. Tất cả đều mặc vest màu đen, có người còn hút xì gà, nheo mắt nhìn hắn chằm chằm.
Ngồi đằng trước nhất là một nam nhân lớn tuổi tóc chải ngược, hút xì gà, một bông hoa hình tam giác làm từ chiếc khăn tay trên ngực trái bộ vest. Cách ăn mặc của hắn rất giống với Bố già Marlon Brando, chỉ còn thiếu ôm một con mèo trong lòng nữa mà thôi.
Thạch Chí Kiên không cần đoán cũng biết đối phương nhất định là lão đại công ty tài chính Uy Long Thái Vạn Lâm.
Tám người có mặt đều mặc vest phẳng phiu, chỉ có Thạch Chí Kiên vừa mới bước vào là không thích hợp. Áo khoác lông chồn, đeo vàng long lánh, quả nhiên cực kỳ thổ hào.
Mọi người không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, đủ loại ánh mắt, khinh thường, khinh miệt, còn có lắc đầu...
Đối mặt với những lão đại như vậy, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị ánh mắt của đối phương kích thích sự sợ hãi, không dám ngẩng đầu, cũng không dám đối mặt.
Nhưng Thạch Chí Kiên thì khác. Hắn biết khí thế rất quan trọng trong nghệ thuật chiến tranh.
Nhất là lần đầu tiên giao phong, nếu khí thế yếu, tiếp theo ngươi sẽ thất bại thảm hại, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.
Cho nên, khí thế của Thạch Chí Kiên nhất định phải càng mạnh hơn.