Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 911 - Chuong 911: Ra Oai Phu Dau

Chuong 911: Ra oai phu dau Chuong 911: Ra oai phu dauChuong 911: Ra oai phu dau

Chuong 911: Ra oai phu dau

Đối mặt với ánh mắt sắc bén như kiếm như thương, Thạch Chí Kiên chậm rãi lấy một điếu xì gà còn lớn hơn bất cứ người nào ở đây. Hắn cắn bỏ đầu điếu xì gà, sau đó đưa lên miệng, lấy bật lửa ra, ngay trước mặt mọi người không chút kiêng ky mà đốt thuốc.

Thạch Chí Kiên hút ngon lành một hơi, phun ra một làn khói đặc. Lúc này, tay của hắn kẹp điếu xì gà, ánh mắt phách lối đối mặt với tám lão đại tài chính, sắc bén như chim ưng.

Thái Vạn Lâm nhìn thấy thái độ vững như bàn thạch của Thạch Chí Kiên, âm thầm gật đầu. Đây là một nhân tài. Trước mặt thiên quân vạn mã còn có thể trấn định tự nhiên như vậy, tính cách kiêu ngạo quả nhiên thú vị.

Thạch Chí Kiên ngậm điếu xì gà nhìn xung quanh, sau đó mới nghênh ngang bước đến chiếc ghế trống dành cho hắn, bước chân thể hiện sự ương ngạnh.

"Ngươi là giám đốc công ty Thần Thoại Hồng Kông Thạch Chí Kiên?" Vạn Cốc Hữu rất khó chịu với thái độ của Thạch Chí Kiên, lên tiếng hỏi.

Thạch Chí Kiên dừng bước, quay đầu nhìn Vạn Cốc Hữu, thấy đối phương là một nam nhân đầu trọc, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, giống như đang nhìn một con khỉ buồn cười. ...

"Không sai, ta là Thạch Chí Kiên. Ngươi là ai?" Giọng điệu của Thạch Chí Kiên cứng nhắc, cũng không nể mặt đối phương.

Vạn Cốc Hữu nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ tức giận: "Ta là Vạn Cốc Hữu, lão đại của công ty tài chính Vạn Quốc."

"Vạn Cốc Hữu? Giới tài chính đảo Formosa có người như vậy sao?" Thạch Chí Kiên làm bộ hồ đồ hỏi.

"Ngươi..." Vạn Cốc Hữu giận không kêm được.

Cuộc họp lần này là Thạch Chí Kiên nhờ Trân Kỳ Lễ liên hệ với bọn hắn. Đám lão đại bọn hắn nể mặt Tam Liên Bang mới xuất hiện ở đây. Bây giờ Thạch Chí Kiên lại nói không biết hắn, lẽ nào lại như vậy?

Thấy Vạn Cốc Hữu lên tiếng nhưng không chiếm được tiện nghị, là bạn, Bành Tứ Hải cũng muốn ra oai phủ đầu tên hậu sinh Hồng Kông kia. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Ông chủ Vạn, ngươi không cần chấp nhất với loại man nhân như thế. Nghe nói Hồng Kông bây giờ chỉ toàn là lưu dân hoặc dân nhập cư bất hợp pháp. Đúng là không có văn hóa gì cả."

Thạch Chí Kiên nhìn Bành Tứ Hải, thấy đây là một nam nhân bụng mỡ giống như mang thai ba tháng, hắn lập tức hỏi: "Ngươi là ai?"

Bành Tứ Hải hất cằm nói: "Tài chính Thiên Hạ, Bành Tứ Hải."

Thạch Chí Kiên gật đầu: "Ngươi thì ta có nghe nói qua."

Bành Tứ Hải ưỡn cái bụng bự của mình: "Xem như ngươi thức thời. Đảo Formosa này gần như không có ai không biết đến tên của ta."

"Nghe nói cách đây không lâu ông chủ Bành dụ dỗ vợ của nhân viên trong công ty, trong lúc cởi truồng bị người ta cầm dao chặt thức ăn đuổi tới chợ." Thạch Chí Kiên nói.

Người chung quanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười lên ha hả.

Thật ra, chuyện lão Bành thích dụ dỗ vợ của nhân viên không phải là chuyện hiếm lạ gì. Hắn làm không ít những chuyện xấu xa đó, nhưng tất cả đều dùng tiên để bãi bình. Nhưng lần trước hắn gặp phải cọng rơm cứng, đưa tiền đối phương không nhận, khiến cho lão Bành ngay cả quần cũng không mặc kịp bị đuổi đến chợ, còn thiếu chút nữa bị chém chết.

Vì thế, Bành Tứ Hải đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bịt miệng báo chí nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên lại không nể mặt, đem chuyện mất mặt nhất của Bành Tứ Hải ra nói trước mặt nhiều người như vậy.

Gương mặt béo mập của Bành Tứ Hải lúc trắng lúc xanh, không còn mặt mũi. Hắn quơ lấy ly nước trước mặt mình đập tới Thạch Chí Kiên: "Con mẹ ngươi, ngươi là thứ gì hả? Ngươi có tư cách gì mà nói ta?

Nhất thời, cảnh tượng hỗn loạn. ...

Bên ngoài phòng họp.

Đới Phượng Ny, Trương Ngải Giai, Lương Hữu Tài và Trân Diệu Thái đều nghe được động tĩnh trong phòng họp truyền đến, không khỏi căng thẳng hẳn lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

“Chúng ta có nên vào trong hay không?”

"Có phải Thạch tiên sinh đã gặp nguy hiểm gì không?"

Trần Diệu Thái nhìn Đới Phượng Ny: "Phượng Ny tiểu thư, ngươi cứ nói một tiếng, ta sẽ giết đám vệ sĩ đó." Nói xong, hắn còn xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay.

"Đúng vậy, Đới tiểu thư. Thạch tiên sinh là chủ của chúng ta. Nếu hắn xảy ra chuyện, chúng ta làm sao mà bàn giao khi trở về?"

Trương Ngải Giai nắm lấy vạt áo của Đới Phượng Ny: "Đới tỷ tỷ, sau này ta dựa hết vào ngươi. Ta xin ngươi mau cứu Thạch tiên sinh."

Đới Phượng Ny có chút lo lắng cho Thạch Chí Kiên. Hiện tại mọi người đang trên cùng một chiếc thuyền. Thạch Chí Kiên xảy ra chuyện, bọn họ cũng xong đời.

"Chờ một lát xem sao." Đới Phượng Ny đưa ra quyết định: "Hắn đã nói sẽ bình an về Hồng Kông cùng với chúng ta. Ta tin hắn." Nàng nhìn về phía phòng họp lớn, ánh mắt lộ ra sự lo lắng, còn có tin tưởng. ...

Trong phòng họp, nhìn thấy Bành Tứ Hải bị Thạch Chí Kiên vạch trần vết sẹo đang chuẩn bị ra tay đả thương người, những lão đại chung quanh bước lên kéo hắn lại: "Bớt giận. Đừng chấp nhặt loại người như vậy."

"Đúng thế, đúng thế. Chúng ta là người có thân phận có địa vị, làm sao có thể tùy tiện tức giận như vậy được? Phải giữ gìn phong độ."

Lúc này Bành Tứ Hải mới nhớ lại, thân phận của bọn hắn khác biệt, đúng là phải giữ gìn phong độ.
Bình Luận (0)
Comment