Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 913 - Chương 913: Không Làm Bộ Nữa, Ngả Bài Thôi

Chương 913: Không làm bộ nữa, ngả bài thôi Chương 913: Không làm bộ nữa, ngả bài thôiChương 913: Không làm bộ nữa, ngả bài thôi

Chương 913: Không làm bộ nữa, ngả bài thôi

Nếu Bành Tứ Hải biết từ sớm, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đắc tội đối phương. Mất đi một khách hàng lớn như Lôi Lạc, đây là một sự đả kích trí mạng với công ty tài chính Thiên Hạ.

Lúc này, Bành Tứ Hải trực tiếp khoác vai Thạch Chí Kiên, bắt tay giảng hòa khiến đám người Vạn Cốc Hữu trợn mắt há mồm. Thậm chí bọn hắn còn tưởng rằng Bành Tứ Hải bị trúng tà. Bằng không, Thạch Chí Kiên sỉ nhục hắn như vậy, tại sao hắn lại trở mặt nhanh như thế?

Người khác không nhìn ra nhưng Thái Vạn Lâm lại nhìn rõ mọi việc. Hắn nhìn thấy rõ ràng Bành Tứ Hải đã bị người trẻ tuổi này nắm thóp.

"Được rồi, tất cả mọi người yên tĩnh lại. Thạch tiên sinh, mời ngồi." Thái Vạn Lâm chỉ vào chiếc ghế trống đối diện.

Thạch Chí Kiên bước qua ngồi xuống. Những người khác cũng về vị trí của mình.

"Thạch tiên sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Lần này ngươi hẹn chúng ta đến rốt cuộc là có mục đích gì?"

"Vay tiền." Thạch Chí Kiên vào thẳng vấn đề: "Nói chính xác ta muốn nhờ các vị hỗ trợ đầu tư."

Thạch Chí Kiên vừa nói xong, chung quanh có người bật cười.

"Ta có nghe lầm hay không? Hắn đến vay tiền? Lần đầu tiên ta thấy có người vay tiền lại kiêu ngạo như vậy."

Vạn Cốc Hữu lại càng cười lạnh: "Cho nên, người hiền đều bị bắt nạt. Chúng ta quá thiện lương, ngay cả a miêu a cẩu cũng có thể giãm lên đầu. Hắn đến, còn trơ mặt hỏi tiền chúng ta?"

"Vậy ngươi có cho vay tiền hay không?”

"Cho cái rắm! Có bản lĩnh thì ngươi cho đi."

“Ta không rộng lượng như vậy đâu."

"Ha ha ha.”

Lại một tràng cười giễu cợt.

Thái Vạn Lâm không ngăn cản người khác giễu cợt Thạch Chí Kiên, gác điếu xì gà vào gạt tàn, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên, nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ngươi có nghe hay không? Đây là ấn tượng đầu tiên về ngươi của mọi người."

Thạch Chí Kiên gật đầu: "Có vẻ rất kém." Hắn dụi điếu xì gà vào trong gạt tàn, nhún vai đứng lên nói với mọi người: "Các vị, vừa rồi chỉ là đùa thôi, chẳng lẽ các vị không chịu nổi? Vậy thì tốt, chúng ta bàn chuyện chính. Hôm nay ta đến kêu gọi đầu tư, các ngươi có đồng ý hỗ trợ hay không?"

Không ai lên tiếng, ánh mắt chế nhạo nhìn Thạch Chí Kiên, cảm giác hắn như một tên ngốc.

Bành Tứ Hải nhớ đến quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc, đứng ra hòa giải: "Thạch tiên sinh, cho dù ngươi muốn gọi vốn đầu tư, ngươi cũng phải đưa ra một lý do mới được. Vô duyên vô cớ bảo chúng ta bỏ tiền ra, làm sao mà được?"

Mọi người cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.

Thái Vạn Lâm cũng nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cười nói: "Được, ta không giả bộ nữa, ngả bài thôi." Thạch Chí Kiên cởi áo khoác lông chồn ném lên bàn hội nghị, tháo luôn dây chuyền, đồng hồ.

Mọi người nhìn thấy, không biết hắn định làm cái gì.

Muốn ra vẻ sao?

Thạch Chí Kiên không ra tay đánh nhau với ai, giãm lên ghế nhảy lên trên bàn.

"Hắn muốn làm cái gì?"

"Nam nhân thô lỗ."

Thạch Chí Kiên đứng trên bàn hội nghị, từ trên cao nhìn xuống, uy phong lẫm liệt.

Ánh mắt của hắn quét một vòng: "Nói thật, hôm nay ta đến là để kêu gọi đầu tư, lấy tiền từ trong tay các ngươi, nhưng thực tế là đưa tiền cho các ngươi."

"Đưa tiền?"

"Hắn điên rồi sao?"

Đám người Vạn Cốc Hữu bắt đầu bàn tán.

Nhất thời phòng họp ồn ào hẳn lên. ...

Trong tiếng ồn ào.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên nhìn Thái Vạn Lâm. Hắn biết đối phương mới là lão đại của ngày hôm nay.

Quả nhiên, Thái Vạn Lâm nhẹ nhàng gõ tay lên bàn: "Yên tĩnh."

Hiện trường lập tức im lặng lại.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, giang hai tay, tư thái kiêu ngạo: "Ta nói các ngươi lại không tin. Như vậy các ngươi hãy cẩn thận nghe cho kỹ."

"Các ngươi có biết vì sao ta lại đóng thành bộ dạng như thế này không? Chính là muốn để người ta nhớ kỹ. Nói chính xác mà nói là cho dân chúng đảo Formosa nhớ kỹ. Nhớ tên của ta, nhớ mặt của ta, biết ta tên Thạch Chí Kiên, ta đến từ Hồng Kông, ta đến để đầu tư làm phim."

Không ai lên tiếng, vẫn còn nhìn hắn. Đám người Thái Vạn Lâm, Bành Tứ Hải, Vạn Cốc Hữu lại càng lạnh nhạt.

"Vậy các ngươi có biết vì sao ta lại làm như vậy không?" Thạch Chí Kiên dựng thẳng ngón tay, trịnh trọng nói: "Bởi vì ta muốn kiếm tiền."

Kiếm tiền không phải là một từ khen ngợi, ngược lại, nó không phải là một từ hay dành cho những người làm tài chính!

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại nói hai chữ này ra một cách hùng hồn, khiến đám lão đại có chút bội phục độ dày da mặt của hắn.

"Ta tìm minh tinh Điền Bằng, Kim Ba, Tần Mộng, còn có Long Quân Nhi của đảo Formosa, cộng thêm ta muốn nâng đỡ người mới Trương Ngải Giai. Đây quả thật là đội hình thần tiên của ảnh đàn đảo Formosa, đủ để hấp dẫn ánh mắt truyền thông và người xem."

"Điều này cũng còn chưa tính. Ta đã mua được bản quyền bộ tiểu thuyết Phiêu Hương Kiếm Vũ của Cổ Long. Rất nhiều người đã đọc bộ tiểu thuyết này. Ai là fan cuồng nhiệt tiểu thuyết võ hiệp thì đều không thể bỏ qua nó."
Bình Luận (0)
Comment