Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Một Sợi Lông Cũng Không Cho Ngươi

Chương 927: Một sợi lông cũng không cho ngươi Chương 927: Một sợi lông cũng không cho ngươiChương 927: Một sợi lông cũng không cho ngươi

Chương 927: Một sợi lông cũng không cho ngươi

Hiển nhiên, thân phận người Hồng Kông của Thạch Chí Kiên cũng không được hoan nghênh ở đây.

Nhân viên phụ trách tiếp đãi của cục hải quan nhiệt tình đón tiếp Chiêm Triệu Đường, nhường chỗ ngồi, lại còn đích thân pha café, thái độ cực kỳ thân thiết.

Còn Thạch Chí Kiên, từ đầu đến cuối, nhân viên phụ trách giống như không nhìn thấy hắn. Đừng nói chi đến việc kéo ghế nhường chỗ ngồi, pha café, ngay cả ly nước uống cũng không có.

Chiêm Triệu Đường được mời vào trong phòng để nói chuyện, còn hai người Thạch Chí Kiên thì cho ngồi ngoài đại sảnh.

Đại sảnh người đến người đi, đều là nhân viên làm việc cho cục hải quan.

Những người này đều là hạng người mắt chó coi thường người khác. Bọn hắn cũng không thèm quan tâm đến Thạch Chí Kiên.

Đợi một hồi, người phụ trách muốn đứng dậy đi nhà xí.

Thạch Chí Kiên tranh thủ thời gian bảo Lương Hữu Tài lấy văn kiện đã chuẩn bị xong đưa cho người phụ trách.

Người phụ trách trực tiếp gạt đi, nói mình tạm thời không có thời gian rồi chỉ những người khác trong văn phòng, bảo Thạch Chí Kiên đưa tài liệu cho bọn hắn kiểm tra.

Lương Hữu Tài tìm người này đến người khác. Bọn hắn đều từ chối mình đang bận, người này đá sang người kia, không ai muốn giúp đỡ.

Bên kia, Chiêm Triệu Đường nhìn thấy, lập tức chế giễu.

Đối với hắn mà nói, loại thổ hào Hồng Kông như Thạch Chí Kiên ở đây chính là vô thân vô cố, có bản [lĩnh gì chứ.

Nhưng người phụ trách thấy Thạch Chí Kiên ăn mặc "chỉnh tê”, nhất là áo khoác lông chồn, đồng hồ vàng gì đó, nhìn có vẻ là dân có tiền, lập tức có tâm tư khác.

Sau khi từ nhà vệ sinh trở về, người phụ trách lại thân thiện nói chuyện với Chiêm Triệu Đường một phen rồi bảo đối phương ngồi chờ một lát. Sau đó hắn đi tìm Thạch Chí Kiên, làm ra vẻ nói: "Tài liệu của các ngươi đâu, đưa ta xem một chút."

Lương Hữu Tài nhìn Thạch Chí Kiên, còn tưởng rằng sự việc có cơ hội lật bàn, vội cầm tài liệu đưa tới.

Người phụ trách nhận lấy xấp tài liệu, hờ hững lật qua lật lại rồi nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, chúng ta đã xem hồ sơ của ngươi. Dựa theo tình huống thì lô hàng này phải được tạm giữ. Nhưng bởi vì ngươi là người Hồng Kông, không quá quen thuộc quy củ ở đây, cho nên ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi bỏ ra năm triệu tiên đặt cọc cho lô hàng này, ta sẽ trả chúng cho ngươi."

Thạch Chí Kiên mỉm cười.

Lương Hữu Tài tiến đến bên tai Thạch Chí Kiên, nói nhỏ: "Thạch tiên sinh, năm triệu tiền thế chấp này thật ra là phí cho đi, không bao giờ lấy lại được."

Mặc dù Lương Hữu Tài nói rất nhỏ nhưng người phụ trách vẫn nghe được.

Người phụ trách dò xét Thạch Chí Kiên trên dưới mấy lần, nhất là cọng dây chuyền vàng trên người hắn, cười lạnh nói: "Năm triệu thôi mà, ngươi có tiên như vậy, nó chỉ là mưa bụi. Ngươi đưa cho chúng ta, ngươi có thể mang hàng đi." Những người khác cũng nhìn Thạch Chí Kiên, đoán chắc lần này hắn nhất định sẽ thua.

Chỉ cần người có chút đầu óc sẽ biết, bỏ ra năm triệu để đổi lấy số hàng hơn chục triệu, ít nhất tổn thất sẽ giảm bớt.

Thạch Chí Kiên nhìn người phụ trách, cười nói: "Không sai, ta có rất nhiều tiền. Ngươi nhìn cách ăn mặc của ta thì biết. Ta là phú hào giàu nhất Hồng Kông đấy."

Người phụ trách thấy Thạch Chí Kiên khoe khoang như vậy, cho rằng đối phương đã nghe hiểu lời mình nói, lập tức mặt mày hớn hở: "Đúng rồi, dùng tiền tiêu tai đi."

Thạch Chí Kiên chỉ vào mũi người phụ trách: "Lão tử có tiền nhưng một sợi lông cũng không cho ngươi."

Sắc mặt người phụ trách thay đổi, không ngờ Thạch Chí Kiên lại không biết điều như vậy. Cho hắn cơ hội mà hắn không biết nắm bắt, còn dám nói mình như vậy?

Những người còn lại cũng không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy Thạch Chí Kiên uống lộn thuốc rồi. Bằng không, tại sao hắn lại nói như vậy?

Người phụ trách cười gắn: "Thật ngại quá, vậy thì hôm nay ngươi đi không công rồi."

Lương Hữu Tài không phục: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Thủ tục của chúng ta đầy đủ, là các ngươi cố tình làm khó chúng ta. Ta sẽ tố cáo các ngươi lên tòa án."

Người phụ trách lại cười khẩy: "Vậy thì các ngươi đi tố cáo đi, xem quan tòa tin tưởng người Hồng Kông các ngươi hay là tin tưởng người dân địa phương chúng ta."

Lương Hữu Tài nói không ra lời, cảm thấy những người này cực kỳ vô sỉ. ...

Lúc này, Chiêm Triệu Đường nâng cao cái bụng như Phật Di Lặc cười hì hì bước đến.

"Chuyện gì xảy ra thế? Cha chà, mọi người đừng nóng. Cần chỉ phải tức giận như vậy chứ?"

Thạch Chí Kiên cười nói: "Ông chủ Chiêm có lòng rồi, chúng ta chỉ đang nghiên cứu thảo luận một số vấn đề mang tính nguyên tắc mà thôi."

"Ha ha, nơi này của chúng ta không lưu hành nghiên cứu thảo luận, chỉ lưu hành tâm ý nhiều hay ít. Có vẻ như Thạch tiên sinh không đủ tâm ý rồi, chọc trưởng phòng của chúng ta không vui."
Bình Luận (0)
Comment