Chương 926: Tự rước lấy nhục
Chương 926: Tự rước lấy nhụcChương 926: Tự rước lấy nhục
Chương 926: Tự rước lấy nhục
Chiêm Triệu Đường ngôi trong xe nhìn thấy, không khỏi cau mày.
Trương A Tuyền bước lên xe: "Ông chủ, là vợ của Phùng Học Phú."
"Vợ của con ma bài kia à? Tại sao còn chưa chết?" Chiêm Triệu Đường nhớ ra. Năm đó, hắn vì phát triển Hoàng Quan, muốn thu mua xưởng in của Phùng Học Phú, hắn đã bày ra âm mưu khiến cho Phùng Học Phú thua bài, cuối cùng phải mang nhà máy ra thế chấp.
Không ngờ Phùng Học Phú không chịu được áp lực, treo cổ tự sát.
Chính nữ nhân điên đó đã ôm con chặn đường hắn, nói muốn lấy lại công bằng cho chồng, lấy lại xưởng in đã mất, bằng không nàng sẽ vạch trần âm mưu hại người của Chiêm Triệu Đường.
Chiêm Triệu Đường là ai chứ? Làm sao có thể để người khác uy hiếp mình?
Hắn cho người bắt cóc con trai của nữ nhân điên bán sang Nam Dương, rồi ra lệnh cho người bán nữ nhân kia đến Tal Nam, không ngờ nữ nhân điên này mạng lớn, lại tìm đến được đây.
"Đám phế vật kia làm việc như thế nào vậy?" Chiêm Triệu Đường giận dữ, thớ thịt trên mặt giật giật: "Mau kéo nữ nhân điên kia ra. Ta không muốn nhìn thấy nàng."
"Vâng, ông chủ." Trương A Tuyền phất tay với người làm bên ngoài.
Lúc này, những người kia bắt đầu ra tay, nắm tóc nữ nhân điên kéo nàng như kéo chó chết ra ngoài, ném thẳng vào trong đống rác.
Người nắm tóc ngại dơ, nhổ một bãi nước bọt vào người nữ nhân điên, cảnh cáo: "Sau này ngươi không được quấy rối Chiêm tiên sinh nữa. Bằng không, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
Nữ nhân điên đột nhiên cười to, cầm cơm trong đống rác bỏ vào miệng: "Ồ, ở đây có nhiều thức ăn ngon quá. Bảo Bảo, ngươi có đói bụng hay không? Mẹ không tìm thấy ngươi, mẹ đau lòng quá. Hu hưu..."
Nàng vừa khóc vừa cười.
Người kia thấy nữ nhân điên bị như thế, lập tức bước qua, khom người nói với Chiêm Triệu Đường trong xe: "Ông chủ, nữ nhân kia đích thật điên rồi. Ngươi xem có cần..."
Chiêm Triệu Đường khoát tay: "Cứ để nàng trong đống rác đó đi. Rác rưởi thì thích hợp ở với rác rưởi."
"Vâng, ông chủ."
Người kia nhận được mệnh lệnh, vẫy tay với đàn em: "Trở về đi, không cần để ý nàng nữa."
Chiếc xe một lần nữa khởi động.
Chiêm Triệu Đường đọc tài liệu, nói với Trương A Tuyền: "Ta nhanh quên quá, nữ nhân kia tên gì?"
"Trương Xuân Hoa?"
"Trương Xuân Hoa? Cùng họ với ngươi à?" Chiêm Triệu Đường đầu cũng không ngẩng lên: "Nếu ta nhớ không lầm nữ nhân kia cũng khá xinh đẹp. Ta có chơi qua một lần, rất ngon. Không ngờ bây giờ lại điên điên khùng khùng, đúng là chán.”
Trương A Tuyền không lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự quái dị.
Đột nhiên Chiêm Triệu Đường chỉ tay vào bản báo cáo: "Đám hải quan đó tham lam thật. Vừa ra khỏi miệng là muốn ba triệu." Trương A Tuyên nói: "Đoán chừng bọn hắn cũng biết được giá cả của số hàng đó. Cho nên bọn hắn mới công phu sư tử ngoạm như vậy."
Chiêm Triệu Đường gật đầu: "Ngươi nói không sai. Những thiết bị mới như karaoke và máy nghe nhạc cầm tay đều bán rất chạy ở Nhật Bản. Một máy nghe nhạc là ba trăm đô la Mỹ, một dàn karaoke là hơn một ngàn đô la Mỹ."
Chiêm Triệu Đường đóng tài liệu lại: "Cho đám hải quan kia một ít thì đã sao? Chúng ta vẫn kiếm bạo.....
Cục hải quan.
Khi Chiêm Triệu Đường đến cục hải quan, xe của Thạch Chí Kiên cũng vừa lúc đến nơi.
Chiêm Triệu Đường mỉm cười, bảo Trương A Tuyên mở cửa xe. Hắn lê tấm thân mập mạp của mình bước xuống, chỉnh lại quần áo rồi bước về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên khoác áo khoác lông chồn, cũng từ trên xe bước xuống, nhìn Chiêm Triệu Đường bước đến.
"Thạch tiên sinh, đã lâu không gặp." Chiêm Triệu Đường mỉm cười đưa tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cũng bắt tay với hắn: "Đúng vậy, tinh thân của ông chủ Chiêm có vẻ rất tốt."
"Tinh thần của ta đương nhiên tốt rồi. Hôm nay ta đến để thực hiện một vụ mua bán lớn." Thịt mỡ trên mặt Chiêm Triệu Đường run lên, hai mắt nheo lại.
Thạch Chí Kiên cười nói: "Vụ mua bán lớn của ngươi không phải là số hàng kia của ta chứ?"
"Ồ, thật sao?" Chiêm Triệu Đường giả bộ hồ đồ: "Ta cũng không biết nữa, chỉ nghe nói ở đây đang giữ một lượng hàng hóa lớn. Bên này định giá ba triệu là ta có thể lấy được."
"Ta cũng không muốn nhưng giúp người làm niêm vui mà. Ta không thể làm gì khác hơn là cố mang tiền tới, tránh cho số hàng đó mục nát, lại còn chiếm chỗ, ảnh hưởng hoàn cảnh." Gương mặt đầy thịt mỡ của Chiêm Triệu Đường lúc lắc, bộ dạng giống như muốn ăn đòn.
"Vậy thì chúng ta phải xem thử rốt cuộc ai mới là chủ nhân của số hàng đó." Thạch Chí Kiên cười nói.
"Nhất định phải làm thế sao? Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục." Chiêm Triệu Đường giang tay: "Nếu ngươi đã không cần mặt mũi, vậy thì tùy ngươi." Nói xong, hắn phách lối dẫn đám người Trương A Tuyền bước vào cổng cục hải quan.
Thạch Chí Kiên dừng lại một lúc roi cùng với Lương Hữu Tài đi vào.