Chương 929: Bổ đao
Chương 929: Bổ đaoChương 929: Bổ đao
Chương 929: Bổ đao
"Đương nhiên, ta cũng rất tôn trọng ông chủ Thái, cũng như tập đoàn Thái Quốc. Nếu quý tập đoàn cũng có thể bỏ ra ba triệu, chúng ta sẽ giao lại số hàng này cho các ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Thái Phùng Xuân tức đến mức người run lên. Chiêm Triệu Đường nói hắn còn chưa tính, ngay cả tên tạp toái kia cũng không để hắn vào mắt. Le nào lại như vậy?
Thái Phùng Xuân bị đả kích nghiêm trọng. Hắn vẫn luôn tâm cao khí ngạo. Lần này cha của hắn Thái Vạn Lâm bảo hắn đến hỗ trợ, hắn vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng giải quyết, không ngờ hiện thực và suy nghĩ của hắn hoàn toàn không giống nhau.
Bối cảnh gia tộc, thế lực tập đoàn mà hắn ỷ lại không hề phát huy tác dụng.
Bản thân hắn bị sỉ nhục, lòng tự trọng đã bị đánh nát, sự tự tin lại càng bị đả kích nghiêm trọng. ...
Chiêm Triệu Đường một lần nữa quay sang nhìn Thạch Chí Kiên, mỉm cười nói: "Thạch Chí Kiên, bây giờ ngươi thấy rồi chứ, cứu binh mà ngươi mời tới không được rồi. Hắn cần phải về học thêm một khóa mới được."
Thạch Chí Kiên nhìn Thái Phùng Xuân. Thái Phùng Xuân vẫn còn đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết nên làm cái gì.
Thạch Chí Kiên âm thâm lắc đầu. Nhân tài khoa kinh tế của trường đại học Harvard chỉ như vậy thôi sao? Ông chủ Thái để hắn ra ngoài rèn luyện là đúng. Nếu cứ ở trong nhà ấm quá lâu, hắn nhất định sẽ bị phế bỏ.
Chiêm Triệu Đường thấy Thạch Chí Kiên không nói câu nào, ánh mắt nhìn Thái Phùng Xuân không ngừng lắc đầu, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên đã hối hận.
"Còn ngươi nữa, ta cũng cho ngươi một cơ hội. Bây giờ chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ bỏ qua, số hàng này trả lại cho ngươi. Làm sao, ngươi có muốn nghĩ lại hay không?"
Người chung quanh đều nhìn Thạch Chí Kiên, biết Chiêm Triệu Đường đang trêu đùa người từ bên ngoài đến này.
"Không ngờ ông chủ Chiêm lại rộng lượng như vậy. Thất kính, thất kính." Thạch Chí Kiên mỉm cười ôm quyền với Chiêm Triệu Đường.
Lúc này Thái Phùng Xuân đã bình tĩnh lại, thấy Thạch Chí Kiên như vậy, lập tức quát: "Thạch Chí Kiên, ngươi đừng để ta coi thường ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn quỳ xuống cầu xin hắn?"
Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn Thái Phùng Xuân giận không kềm được, cười nói: "Thế nào? Chẳng lẽ không được sao?”
Thái Phùng Xuân tức đến mức gật đầu: "Tốt tốt tốt. Ngươi muốn làm như thế nào thì làm. Chỉ là ngươi bị mất mặt cũng đừng liên lụy đến Thái gia chúng ta. Thái Phùng Xuân ta không xong với tên họ Chiêm kia đâu."
Chiêm Triệu Đường cười nhạo một tiếng. Thái Phùng Xuân vẫn còn quá non. Hắn chỉ kích thích đối phương có mấy lần đã khiến đối phương ăn nói lộn xộn. Sinh viên tốt nghiệp Harvard tài nghệ chỉ có bấy nhiêu? Đúng là có tiếng chẳng có miếng.
Thạch Chí Kiên nhìn Thái Phùng Xuân, thở dài nói: "Đại trượng phu phải biết co được giãn được. Đây là những thứ mà sách giáo khoa của trường Harvard không dạy ngươi đâu. Ngươi hãy nhìn cho rõ." Nói xong, Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Chiêm Triệu Đường, ôm quyền nói: "Ông chủ Chiêm, con người ta thật ra rất dễ nói chuyện. Làm ăn mà, phải hòa khí sinh tài."
"Ta thích nghe những lời này lắm." Chiêm Triệu Đường nhếch môi cười nói, mặt mày hồng hào: "Nào, ngoan ngoãn quỳ xuống để ta xem ngươi có đủ thành kính hay không."
"Ông chủ Chiêm nói rất đúng, nhưng từ xa xưa đã có nói, dưới đầu gối nam nhi là vàng. Lạt trời lạy đất lạy song thân. Nếu ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi có chịu đựng được không?"
"Thế nào là không chịu đựng được? Ta tiếp chiêu là được, nào đến đi."
"Được, ta đến đây.' Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức vung tay đấm vào hốc mắt của Chiêm Triệu Đường.
Bốp.
Cú đấm đúng lúc.
Hết thảy quá đột ngột.
Chẳng ai ngờ rằng Thạch Chí Kiên lại đột nhiên ra tay như vậy.
Chiêm Triệu Đường không hề có sự phòng bị. Hắn còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên sợ, sẽ quỳ xuống trước hắn. Không ngờ tên tiểu tử này một bụng suy nghĩ xấu, lại dám đánh hắn.
Lập tức, mắt hắn nổ đom đóm.
Chỉ thấy hốc mắt như muốn vỡ ra.
Thạch Chí Kiên đeo nhẫn vàng, lúc này tay của hắn chẳng khác nào móng vuốt hổ. Sau một quyền đắc thủ, hắn học theo nhà vô địch quyền anh Tyson, lại một cú đấm thẳng, một cú đấm móc, còn có tổ hợp quyên.
Bịch bịch bịch.
Hắn nen điên cuồng vào người Chiêm Triệu Đường.
Chiêm Triệu Đường quá béo, hoàn toàn trốn không thoát.
Lúc này, hắn trở thành một bao thịt, bị Thạch Chí Kiên đánh cho phải kêu la.
Bịch.
Lại một cú đấm móc.
Chiêm Triệu Đường không chịu được nữa, ngã ngửa xuống đất.
Thạch Chí Kiên vung nắm đấm mấy lần, nhẫn vàng trên tay phát sáng rạng rỡ, còn có máu.
Thạch Chí Kiên chỉ vào Chiêm Triệu Đường bị đánh thành đầu heo nằm dưới đất: "Nói cái gì? Bảo ta quỳ à? Ta đánh cho ngươi bể phổi luôn."
Nói xong, hắn quay sang nhìn Thái Phùng Xuân đang há hốc mồm: "Lo mà học đi. Đây là thứ mà Harvard sẽ không dạy. Lá mặt lá trái, thừa cơ phản kích, đuổi theo không bỏ, đánh chó mù đường."
Chiêm Triệu Đường bị Thạch Chí Kiên đánh cho da tróc thịt bong, nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Thạch Chí Kiên nói xong, lại đá cho Chiêm Triệu Đường một cú rồi nói: Thay chưa? Chiêu này gọi là bổ đao.'