Chuong 930: Cung nen dinh chut mau
Chuong 930: Cung nen dinh chut mauChuong 930: Cung nen dinh chut mau
Chuong 930: Cung nen dinh chut mau
Thái Phùng Xuân, Lương Hữu Tài và vị phụ trách cục hải quan đều tron tròn mắt.
Những người khác trong văn phòng đều há hốc mồm, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ Thạch Chí Kiên vừa rồi còn khúm núm đột nhiên nổi bão, đánh Chiêm Triệu Đường kêu cha gọi mẹ.
Thạch Chí Kiên trong ấn tượng của Lương Hữu Tài là một người luôn áo mũ chỉnh tề. Hắn mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng Thạch tiên sinh, nhưng một người có văn hóa, văn minh như thế lại giống như một lão đại giang hồ, tâm ngoan thủ lạt, đánh người đến chất.
Sự tương phản quá lớn khiến cho Lương Hữu Tài kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
Trong lòng Thái Phùng Xuân lại càng kinh ngạc không thôi. Mặc dù hắn không có ấn tượng tốt với Thạch Chí Kiên, nhưng hắn không ngờ với thân phận và địa vị của Thạch Chí Kiên, đối phương lại làm ra chuyện khác người như vậy.
"Thạch Chí Kiên, tại sao ngươi lại làm như thế?" Thái Phùng Xuân bình tĩnh lại, chỉ trích Thạch Chí Kiên: "Chúng ta là người có văn hóa, nhất định phải nói đạo lý với ông chủ Chiêm, tại sao ngươi lại ra tay đánh hắn như vậy? Đây là hành vi dã man."
Cấp dưới tâm phúc của Chiêm Triệu Đường là Trương A Tuyền cũng đã phản ứng lại sau một khoảng thời gian ngây người, vội xông lên đỡ Chiêm Triệu Đường đứng dậy.
"Ông chủ, ngươi không sao chứ?"
Chiêm Triệu Đường hình thể to béo, vất vả ngồi xuống, lau vết máu trên miệng, gương mặt hiện lên sự dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thạch Chí Kiên: 'Họ Thạch kia, ta và ngươi không xong đâu."
Nói xong, hắn quay sang Thái Phùng Xuân, hung hăng nói: "Thằng ranh con họ Thái kia, ngươi đừng có ở đây mèo khóc chuột giả từ bi. Lão tử và ngươi cũng không xong đâu."
Thái Phùng Xuân ngỡ ngàng, không ngờ hắn lại bị lão già này sỉ nhục. Hắn tiến lên, một cước đá vào trán của Chiêm Triệu Đường.
Bốp. Chiêm Triệu Đường không ngờ Thái Phùng Xuân sẽ ra tay, còn ra tay một cách hung ác như vậy, một lần nữa ngã xuống đất.
Thái Phùng Xuân vẫn không buông tha, đánh loạn xạ vào cơ thể to béo của Chiêm Triệu Đường, vừa đánh vừa mắng: "Con mẹ mày, ta là người văn minh, là người có ăn có học. Lão già ngươi đừng nên ép ta ra tay chứ. Đừng tưởng rằng ta chỉ biết đọc sách. Ta có luyện võ đấy. Ngươi có nghe hiểu ta nói cái gì không? Fuck youl"
"A Tuyền cứu ta, mau cứu ta. Tên gia hỏa này điên rồi." Chiêm Triệu Đường ôm đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Trương A Tuyên vội tiến lên ngăn cản: "Đừng đánh nữa. Nếu đánh nữa hắn sẽ chết đấy."
Lúc này, Thái Phùng Xuân mới không thỏa mãn dừng tay lại, dùng hai tay vuốt mái tóc ra đằng sau, thở ra một hơi. Khi hắn quay đầu lại, hắn thấy tất cả mọi người bao gôm Thạch Chí Kiên đều há to mồm nhìn hắn.
Ai có thể ngờ thiếu gia nho nhã, lịch sự, tốt nghiệp đại học Harvard của Mỹ lại đánh người ta hung ác như vậy. Thạch Chí Kiên võ tay, sau đó giơ ngón tay cái lên với Thái Phùng Xuân.
Thái Phùng Xuân lúng túng ho khan hai tiếng: "Cha ta nói, tuổi của ta còn quá nhỏ, cũng nên dính chút máu."
Chiêm Triệu Đường bị đánh thành đầu heo, miệng không ngừng phun máu, trừng Trương A Tuyên muốn rách cả mi mắt: "Báo cảnh sát mau, ngươi không được để bọn hắn chạy trốn."
Người phụ trách cục hải quan bên cạnh cũng tỉnh táo lại. Cục hải quan phát sinh chuyện lớn như vậy. Nếu kẻ đánh người thoát tội, hắn sẽ trở thành dê thế tội."Đúng vậy, mau đóng cửa báo cảnh sát đi."
Có người lập tức hành động, đóng chặt cánh cửa lại, còn có người cầm chổi lau nhà làm vũ khí chặn trước ngực nhìn chằm chằm, sợ đám người Thạch Chí Kiên ngoan cố, phản kháng chạy trốn ra ngoài.
Lại nhìn Thạch Chí Kiên, hắn không hề có ý định chạy trốn. Hắn chỉ bảo Lương Hữu Tài rót cho mình một ly nước, chậm rãi uống.
Bên này, luật sư mà Thái Phùng Xuân mang đến đang bày mưu tính kế cho thiếu gia của mình, nói chỉ cần nộp tiền bảo lãnh là được, còn đưa ra chủ ý cứ cắn chết lý do "tinh thần có vấn đề", gần đây lại hay nổi nóng, nhất là khi bị kích thích là dễ bị kích động, trước đó hắn cũng đã dùng đủ loại thuốc... để ứng phó cảnh sát sắp đến. ...
Hú hú húi
Chỉ trong mấy phút, hai xe cảnh sát lao vùn vụt đến, bốn năm cảnh sát nhảy xuống.
Người phụ trách nghe có cảnh sát đến, vội mở cửa phòng ra, tranh công: "Vị trưởng quan này, nơi này phát sinh vụ án hình sự, có người đánh người khác."
"Đánh người? Đánh người nào?”
Chiêm Triệu Đường thấy có cảnh sát đến, lập tức bảo Trương A Tuyền đỡ mình đứng dậy, run rẩy nói: "Đám ngớ ngẩn các ngươi làm gì vậy? Các ngươi mở to mắt chó của mình nhìn cho rõ ràng. Là ta bị đánh. Người đánh ta chính là hắn và hắn."
Chiêm Triệu Đường chỉ vào Thạch Chí Kiên và Thái Phùng Xuân, trợn mắt nói.
Cảnh sát dẫn đầu nhìn Chiêm Triệu Đường bị đánh thành đầu heo, không khỏi kinh ngạc: "Xin hỏi ngươi là..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ