Chương 931: Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ
Chương 931: Quỳ xuống đất cầu xin tha thứChương 931: Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ
Chương 931: Quy xuống đất cầu xin tha thứ
"Ta là giám đốc công ty Hoàng Quan, Chiêm Triệu Đường. Ôi chao!" Chiêm Triệu Đường há miệng quá to ảnh hưởng đến vết thương, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Cảnh sát dẫn đầu cười nói: "Thì ra là ông chủ Chiêm."
Chiêm Triệu Đường khó chịu: "Ta bị đánh thành như vậy mà ngươi còn cười? Buồn cười như vậy sao? Ngươi còn không mau bắt bọn hắn lại?" Tay Chiêm Triệu Đường chỉ vào Thạch Chí Kiên.
Cảnh sát dẫn đầu nhìn Thạch Chí Kiên, quay lại nói với bốn cấp dưới: "Bắt người đi, còn đứng thất thần ra đó làm gì?"
Rầm ram.
Bốn cấp dưới lập tức lấy còng tay ra.
Chiêm Triệu Đường vui vẻ chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên: "Đúng đúng đúng, mau đưa bọn hắn về đồn. Con mẹ ngươi, dám đánh ta. Ta nhất định phải cho ngươi ngồi tù mục xương."
Lúc này, người chung quanh tất cả đều chờ xem náo nhiệt.
Thái Phùng Xuân còn dễ nói. Người ta có luật sư hỗ trợ bày mưu tính kế, biết đâu còn lông tóc không hao. Dù sao cứ mang Thái lão đại ra tế, năn nỉ Chiêm Triệu Đường một chút, đền bù một chút tiên phí tổn thất tinh thần gì đó, cái gì cũng có thể qua được.
Còn Thạch Chí Kiên thì sao? Một người từ bên ngoài đến, chưa quen cuộc sống ở đây. Bây giờ hắn gây ra chuyện gì như vậy, lần này cho dù không chết cũng bị lột một lớp da.
Lương Hữu Tài nhìn thấy, xuất phát từ bản năng luật sư, vội vàng tiến lên bày mưu tính kế cho Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, những người kia không hề có ý tốt. Nếu không, chúng ta cũng giả ngây giả dại đi?"
Thạch Chí Kiên mỉm cười không nói câu nào.
Chiêm Triệu Đường giận dữ nói với Thạch Chí Kiên: "Muốn chạy trốn à? Lần này ngươi trốn không thoát đâu? Cho dù ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng gia gia, lão tử cũng sẽ giết chết ngươi."
Chiêm Triệu Đường còn chưa nói hết câu, chỉ thấy một còng tay đưa đến, răng rắc còng vào cổ tay của hắn.
Chiêm Triệu Đường không thể tin nổi nhìn còng tay, thịt mỡ trên mặt bởi vì vặn vẹo mà co rúm lại: "Các ngươi có nhầm hay không vậy? Mắt mù à? Phạm nhân thật sự ở bên kia kìa."
Người chung quanh cũng trợn mắt há mồm, tưởng mình bị hoa mắt. Tại sao Chiêm Triệu Đường bị đánh lại bị còng tay? Có phải bắt nhầm rồi không?
"Không sai đâu." Cảnh sát dẫn đầu nói: "Chiêm Triệu Đường tiên sinh, bởi vì ngươi có liên quan đến nhiều vụ án hình sự và kinh tế, cấp trên đã phê chuẩn lệnh bắt giữ. Bây giờ ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi lời ngươi nói sẽ thành bằng chứng trước tòa."
Chiêm Triệu Đường ngẩn cả người.
Những người khác choáng váng ngay tại chỗ.
Thái Phùng Xuân không thể tin được nhìn cảnh tượng nghịch chuyển trước mặt.
Chỉ thấy Thạch Chí Kiên nheo mắt mỉm cười lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, nhìn Chiêm Triệu Đường nói: 'Bây giờ ai mới là người quỳ xuống cầu xin tha thứ?"”...
Tối nay đảo Formosa phá lệ không được yên ổn. Từng quả bom liên tiếp được ném xuống.
Đầu tiên là giám đốc công ty Hoàng Quan Chiêm Triệu Đường bị cảnh sát phát lệnh bắt giữ, chính thức bị bắt.
Ngay sau đó, giá cổ phiếu của công ty Hoàng Quan lập tức rớt thê thảm. Vô số dân chơi cổ phiếu nhận được tin tức, vội vàng báo tháo cổ phiếu Hoàng Quan.
Sau đó tất cả giới truyền thông tập trung bên ngoài đồn cảnh sát, cố gắng tìm kiếm thông tin trực tiếp.
Cùng lúc đó.
Em trai của Chiêm Triệu Đường là Chiêm Triệu Hanh liên hệ với đại luật sư giỏi nhất đảo Formosa nghĩ cách cứu anh trai của mình ra. ...
Biệt thự gia tộc Thái thị.
Trong phòng làm việc, Thái Vạn Lâm mặc bộ quần áo ở nhà. Lúc này, hắn đeo kính lão, cầm bút lông vẽ hình ảnh mãnh hổ hạ sơn xuống tờ giấy.
Một con hổ lớn với vâng trán trắng bắt mắt trong tranh của hắn sống động đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông!
Một lát sau, Thái Vạn Lâm buông bút trong tay xuống. Thái Phùng Xuân bước đến đưa khăn lông ướt cho hắn.
Thái Vạn Lâm lau tay, sau đó quay đầu lại nhìn con trai: "Ta bảo ngươi tay dính chút máu cũng không phải bảo ngươi đánh người. Bây giờ Chiêm Triệu Đường bị ngươi đánh phải vào bệnh viện, còn bảo luật sư của mình gửi đơn tố cáo ngươi."
Thái Phùng Xuân làm ra vẻ nhận sai: "Không phải là ta ra tay trước, là Thạch Chí Kiên đánh trước."
"Mặc kệ là ai đánh trước, tất cả đều không đúng. Làm ăn không phải kinh doanh hắc bang, cãi nhau âm ï thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Là họ Chiêm kia quá tiện." Thái Phùng Xuân nổi giận: "Hắn mắng ta còn chưa tính, lại còn xem thường Thái gia chúng ta, mắng ngươi là lão già khốn kiếp, cho nên ta mới đánh hắn."
Thái Phùng Xuân không ngốc. Hắn không muốn bị trách phạt, chỉ có thể kéo cha của hắn cùng xuống nước luôn.
Quả nhiên, Thái Vạn Lâm biến sắc: "Chiêm Triệu Đường mắng ta sao? Không phải ngươi nói bậy chứ?"
"Tại sao ta lại phải nói bậy? Hiện trường có nhiều người, ai cũng nghe thấy mà."
"Lẽ nào lại như vậy?" Thái Vạn Lâm nổi giận: "Thế mà trước kia ta còn giúp hắn, hắn lại mắng ta như thế."