Chương 932: Mỗi một việc đều là đại thiện
Chương 932: Mỗi một việc đều là đại thiệnChương 932: Mỗi một việc đều là đại thiện
Chương 932: Mỗi một việc đều là đại thiện
"Đúng vậy, họ Chiêm kia là một con sói đói không quen ăn." Thái Phùng Xuân thêm mắm thêm muối: "Hắn chẳng những mắng ngươi mà còn mắng mẹ của ta, nói mẹ yêu ngươi là mắt bị mù. Dung mạo của bà xinh đẹp như vậy, còn ngươi thì vừa già vừa xấu."
Mẹ của Thái Phùng Xuân là vợ nhỏ của Thái Vạn Lâm. Mặc dù là vợ nhỏ nhưng Thái Vạn Lâm rất yêu thương nàng.
Nhất là tuổi tác của hai người chênh lệch rất lớn. Khi sinh Thái Phùng Xuân, vợ của hắn mới mười tám, còn hắn thì đã hơn bốn mươi.
Vợ xinh đẹp như hoa, hắn lại tuổi già sức yếu, khó tránh khỏi phương diện sinh hoạt có chút không hài hòa, trong lòng Thái Vạn Lâm có chỗ áy náy.
Lúc này, nghe Chiêm Triệu Đường nhục mạ mình, Thái Vạn Lâm tức giận vỗ bàn: 'Tên họ Chiêm kia quả thật chẳng phải thứ tốt. Ngay cả đời sống cá nhân của người ta mà cũng muốn quản."
Thái Phùng Xuân nhìn thấy, không khỏi thở phào một hơi, biết mình đã trốn qua được một kiếp.
Thái Vạn Lâm là người như thế nào chứ. Mắng xong, hắn thấy con trai của mình thở phào một hơi, lập tức chỉ vào mũi của Thái Phùng Xuân: "Tiểu tử thúi, trường Harvard dạy ngươi những thứ này à? Ngươi dám lấy ra để lừa lão tử?
Thái Phùng Xuân làm ra vẻ oan ức: "Ta lừa ngươi cái gì chứ? Ta nói thật mà." Miệng thì nói như vậy nhưng tròng mắt thì đảo vòng quanh.
Thái Vạn Lâm nhìn con trai, cảm thấy hắn đọc sách quá nhiều, người thiếu khéo đưa đẩy. Tại sao hôm nay con trai vừa mới ra ngoài có một hôm đã gian hoạt thành như vậy? Chẳng lẽ Thạch Chí Kiên có mị lực siêu cường? Năng lực phóng xạ mạnh như vậy? Có thể thay đổi con người ta nhanh đến thế?
Cho đến lúc này, Thái Vạn Lâm vẫn rất coi trọng Thái Phùng Xuân, dốc lòng bồi dường. Chỉ là con trai đi du học nước ngoài, học được mấy thứ Tây Dương, chỉ thích làm cao, không chịu sống cuộc sống thực tế, cộng thêm thiếu kinh nghiệm thực chiến, rất dễ bị người ta đánh bại.
Nhưng bây giờ, con trai đột nhiên thay đổi, hắn lại có chút không quen cho lắm.
Rốt cuộc là tốt hay xấu?
Hắn cũng không biết nữa.
"Ngươi cảm thấy lần này Thạch Chí Kiên có thể thắng sao?"
"Tạm thời hắn thắng." Thái Phùng Xuân nói: "Chiêm Triệu Đường bị cảnh sát giam giữ, sợ là không lật được sóng gió gì.
"Thật sao?" Thái Vạn Lâm nhìn con trai: "Ta thì lại không cho rằng như vậy. Bây giờ hắn không phải đang nằm bệnh viện sao? Chỉ cần một ngày cảnh sát không có chứng cứ, bọn hắn sẽ không làm gì được Chiêm Triệu Đường. Cộng thêm em trai của hắn là Chiêm Triệu Hanh đang ở ngoài tiếp ứng."
"Không thể nào? Ta nghe nói lần này hắn liên quan đến rất nhiều vụ án."
"Những thứ đó đều là bom khói Thạch Chí Kiên thả ra. Ngươi cũng đã xem kế hoạch của hắn rồi. Rất nhiều tội danh được thêu dệt cho anh em Chiêm thị đều là tin tức cũ của mười năm trước. Muốn tìm được chứng cứ mới còn khó hơn cả lên trời."
"Vậy chúng ta có cần ra tay giúp hắn hay không?" Thái Phùng Xuân đột nhiên hỏi. "Thế nào? Ngươi không phải không thích Thạch Chí Kiên sao? Bây giờ ngươi còn muốn giúp hắn?"
"Không thích thì không thích, nhưng ta lại càng không thích Chiêm Triệu Đường. Con lợn béo đáng chết đó, vừa dơ vừa thúi, nhìn thấy cũng đủ khiến người ta buồn nôn."
Thái Vạn Lâm không đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ phất tay nói: "Muộn rồi, ta cũng mệt. Ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng, thưa cha." Thái Phùng Xuân chúc một câu ngủ ngon bằng tiếng Anh rồi quay người rời đi. ...
Nhìn theo bóng lưng con trai xong, ánh mắt của Thái Vạn Lâm lại nhìn đến con hổ mà hắn mới vẽ, dùng ngón tay gõ vào hàm răng sắc bén của mãnh hổ, lẩm bẩm: "Thạch tiên sinh muốn nhổ răng cọp, sợ là khó đây."
Lúc này, quản gia Vương bưng trà sâm đến, nhẹ nhàng đặt một bên.
Thái Vạn Lâm hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy Thạch Chí Kiên kia như thế nào?”
Quản gia Vương cẩn thận trả lời: 'Lão gia hỏi nhân phẩm hay là phương pháp làm việc?"
"Cả hai."
Quản gia Vương đáp: "Nếu nói nhân phẩm, ta tiếp xúc với hắn không nhiều nhưng người này rất biết nghĩa khí."
"Ồ, làm sao ngươi nhìn ra được?”
"Lần trước lão gia mở tiệc chiêu đãi hắn, hắn chủ động cho luật sư béo kia đi cùng hắn."
Thái Vạn Lâm nhớ lại, gật đầu: "Ngươi nói không sai. Trong tình huống đó mà vẫn nhớ đến cấp dưới của mình, có thể nói là có tình có nghĩa."
"Còn cách làm việc của hắn, mặc dù âm hiểm xảo trá nhưng theo ta được biết, hắn càng ác với người ác thì lại rất hiền lành với dân chúng." Quản gia Vương nói.
"Ta có bạn ở Hồng Kông, nhiều ít cũng biết được vị Thạch tiên sinh này. Hắn cứu nạn dân Thạch Giáp Vĩ, cứu tế công nhân bến tàu Loan Tử, còn giúp đỡ thành viên băng đảng Hòa Ký có được việc làm. Mỗi một việc đều là đại thiện."
"Trách không được." Thái Vạn Lâm cầm tách trà lên nhấp một hớp: "Ta luôn cảm thấy hơi thở giang hồ trên người hắn quá nặng."
Quản gia Vương nói tiếp: "Ta hiểu ý của lão gia. Ngươi muốn thiếu gia tiếp xúc nhiều với họ Thạch nhưng lại sợ họ Thạch làm hư thiếu gia."