Chương 933: Mãnh hổ hạ sơn
Chương 933: Mãnh hổ hạ sơnChương 933: Mãnh hổ hạ sơn
Chuong 933: Manh ho ha son
Quản gia Vương nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy Thái Van Lâm không phủ nhận, hắn nói tiếp: "Nhung bây giờ thế đạo này chỉ tiếp nhận những người như Thạch Chí Kiên. Đối với kẻ địch thì hung mãnh như hổ, đối với bạn bè lại rất nghĩa khí."
Thái Vạn Lâm im lặng, quay người nhấc bút lông, viết bên trên mãnh hổ: "Thanh đãng u cốc thiên sơn ứng, uy chấn sơn lâm bách thú kinh."
Bây giờ tiểu lão hổ Thạch Chí Kiên xuống núi, bách thú hoảng sợ sẽ có bao nhiêu?...
Tal Bắc, bệnh viện Nhân Từ.
Chiêm Triệu Đường mập map nằm trên giường, đầu quấn băng, mặt mũi bam dập.
Bên ngoài có hai nhân viên cảnh sát đang canh giữ cửa.
Chiêm Triệu Hanh mang theo giỏ trái cây, cùng với đại luật sư dưới sự dẫn đường của Trương A Tuyền đến trước cửa phòng bệnh.
Luật sư đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát xem, rồi lấy giấy được thăm viếng ra, lúc này bọn hắn mới được cho vào.
Chiêm Triệu Hanh dẫn người vào trong phòng bệnh.
Trương A Tuyền đóng chặt cửa phòng, cẩn thận đến trước mặt Chiêm Triệu Đường, nhỏ giọng báo cáo: "Ông chủ, Chiêm nhị gia đến rồi."
Chiêm Triệu Đường mở mắt nhìn Trương A Tuyền, ra hiệu hắn đỡ mình dậy rồi nói với Chiêm Triệu Đường: "Em trai, rốt cuộc thì ngươi cũng đã đến rồi."
"Đại ca, ngươi vất vả rồi." Chiêm Triệu Hanh đặt giỏ trái cây lên trên bàn đầu giường, sau đó thay Trương A Tuyền đỡ anh trai dậy.
"Ta bị như ngày hôm nay đều do tên Thạch Chí Kiên kia ban tặng. Luật sư nói như thế nào?" Chiêm Triệu Đường nghiến răng nói.
Chiêm Triệu Hanh nháy mắt, vị luật sư bên cạnh lập tức tiến lên phía trước, đáp: "Ta đã hỏi thăm rõ ràng, những chứng cứ mà Thạch Chí Kiên giao cho cảnh sát đều là thứ cũ rích từ mười năm trước."
Nói xong, luật sư rút một phần văn kiện từ trong cặp ra: "Chiêm tiên sinh, đây là đơn kiện mà ta giúp ngươi viết. Ngươi chỉ cần ký tên lên tờ giấy, chúng ta có thể kiện ngược lại hắn tội phỉ báng và vu khống."
"Tốt, ta muốn chỉnh chết hắn." Chiêm Triệu Đường không kịp chờ đợi, lập tức ký tên lên tờ đơn.
"Ngoài ra, Chiêm tiên sinh, mặc dù họ Thạch cung cấp chứng cứ không đủ nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng vạn nhất. Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất nên ở lại bệnh viện cho thỏa đáng."
"Cái gì? Ngươi bảo ta ở lại đây?" Chiêm Triệu Đường bất mãn nói: "Đầu ngươi là não heo sao? Nơi này là nơi dành cho người ở à? Ta chán ghét cái mùi nước khử trùng ở đây lắm rồi."
"Chiêm tiên sinh, đây là muốn tốt cho ngươi thôi." Luật sư kiên nhẫn nói: "Bây giờ dư luận đang xôn xao, hoàn toàn bất lợi đối với ngươi."
"Đúng vậy, đại ca. Ngươi tạm thời ủy khuất một chút chờ ở đây." Chiêm Triệu Hanh nói: "Bên ngoài có rất nhiều phòng viên đang chờ phỏng vấn ngươi. Nếu ngươi ra ngoài, không chừng bọn hắn sẽ viết ra những câu chuyện bừa bãi nữa." "Con mẹ ngươi!" Chiêm Triệu Đường khó chịu nói: "Ta nhất định sẽ giết chết tên tiểu tử Thạch Chí Kiên kia."
"Đại ca, ngươi cứ yên tâm. Chuyện này cứ giao cho ta." Chiêm Triệu Hanh nói: "Chẳng qua trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần ngươi làm."
“Chuyện gì?"
"Bởi vì ngươi đang bị giam giữ, cổ phiếu Hoàng Quan bị giảm, rất nhiều dân chơi cổ phiếu đang điên cuồng bán tháo cổ phiếu của chúng ta. Nếu chúng ta không tìm ra cách nào, Hoàng Quan chỉ sợ sẽ bị người ta cướp đi."
Thịt mỡ trên gương mặt của Chiêm Triệu Đường run lên, mắt nhỏ nheo lại: "Như vậy, theo ý của ngươi là như thế nào?”
"Theo ý của ta, ta chuẩn bị rút một phần tài chính của tập đoàn Chiêm thị thu mua lại cổ phiếu của Hoàng Quan. Mong rằng đại ca ngươi bỏ qua cho."
"Ngươi giúp ta, tại sao ta lại phải để ý chứ? Chúng ta là anh em ruột mà."
"Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, ngươi không thể quản lý công ty. Chi bằng ngươi giao lại cổ phần trong tay ngươi cho ta, ta giúp ngươi quản lý một khoảng thời gian. Chờ ngươi an toàn xuất viện, ta sẽ trả lại nó cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Chiêm Triệu Đường cười nói: "Lão nhị, ngươi là do một tay ta nuôi nấng. Ngươi vừa vểnh cái mông lên là ta biết ngươi muốn đi phân gì. Ngươi đang thèm muốn công ty của ta?"
"Làm gì có, đại ca? Ngươi tuyệt đối không nên hiểu lầm." Chiêm Triệu Hanh vội vàng giải thích.
"Lột cho ta quả chuối tiêu." Chiêm Triệu Đường đột nhiên chỉ vào giỏ trái cây.
"Đại ca, ngươi chờ một lát." Chiêm Triệu Hanh vội vàng bước đến bứt một quả chuối tiêu, sau đó lột vỏ đưa cho Chiêm Triệu Đường: "Đại ca, chuối lột xong rồi, ngươi ăn đi."
Chiêm Triệu Đường nhận lấy quả chuối tiêu, cắn một cái, nhổ nước miếng lên trên, sau đó đưa cho Chiêm Triệu Hanh: "Phần còn lại ngươi ăn đi."
"Cái này?"
"Thế nào, ngươi chê nước bọt của ta? Ngươi cảm thấy không được sạch sẽ?" Chiêm Triệu Đường cười lạnh: "Ngay cả một quả chuối tiêu mà ngươi còn ghét bỏ, huống chỉ là cả một công ty lớn?' Nói xong, hắn cười nhạo rồi bỏ hết quả chuối tiêu vào miệng.
Sắc mặt Chiêm Triệu Hanh lúc trắng lúc xanh, một lát sau mới nói: "Đại ca, ta hy vọng ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút."