Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 937 - Chương 937: Già Trẻ Không Gạt

Chương 937: Già trẻ không gạt Chương 937: Già trẻ không gạtChương 937: Già trẻ không gạt

Chuong 937: Gia tre khong gat

Đáng tiếc, Chiêm Triệu Hanh muốn giết gà dọa khỉ, nào quản chết sống của hắn chứ.

"Bây giờ có ai không phục ta ngồi vào vị trí này không? Không phục thì đứng ra. Ta là người rất dân chủ. Nào, đến đi." Chiêm Triệu Hanh lớn lối nói.

Đã có vết xe đổ là giám đốc Chu, những người có mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng lung tung.

Đám cáo già lại càng lắng lặng quan sát hướng gió.

Đợi mười mấy giây, Chiêm Triệu Hanh thấy không ai dám mở miệng, phách lối ngậm điếu xì gà, sau đó phun ra một ngụm khói: "Thế nào? Không ai lên tiếng à?”

Ánh mắt bá đạo của Chiêm Triệu Hanh quét một lượt: "Nếu đã như vậy, ta sẽ vào thẳng vấn đề. Bây giờ đại ca của ta đã chuyển nhượng cổ phân lại cho ta, ta chính là cổ đông lớn nhất của Hoàng Quan, hết thảy các ngươi đều phải nghe ta. Nếu ai không phục, cái tên vừa rồi chính là kết cục của các ngươi."

Bầu không khí quá ngột ngạt. Mọi người muốn ngẩng đầu nhưng lại bị ánh mắt của Chiêm Triệu Hanh đảo tới, vội cúi đầu thấp xuống, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn.

Trong lòng Chiêm Triệu Hanh cảm thấy thoải mái vô cùng. Bây giờ hắn đã ngăn được anh trai của mình, trở thành người duy nhất.

Nhưng lúc này, một giọng nói không được hài hòa cho lắm vang lên: "Thật ngại quá, hình như ta cũng có cổ phần của Chiêm Triệu Đường tiên sinh, nhưng không biết là ai nhiều hơn ai thôi."

Cạch một tiếng, cửa phòng đẩy ra. Một nam nhân bước vào.

Chỉ thấy hắn mặc bộ vest màu trắng, lưng thẳng, ánh mắt sáng ngời, sắc bén như dao.

“Thạch Chí Kiên, tại sao lại là ngươi?”

Chiêm Triệu Hanh quá sợ hãi.

Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn vị khách không mời mà đến này.

"Không thể nào! Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?"

Lại nhìn Thạch Chí Kiên vững vàng bước vào trong phòng họp, mỉm cười với mọi người, ánh mắt đảo một vòng.

Người đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên cũng bước vào. Lương Hữu Tài, còn có một người nữa, Trương A Tuyên.

Biểu hiện của Chiêm Triệu Hanh ban đầu vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng khi hắn nhìn thấy Trương A Tuyền, con ngươi của hắn không khỏi co rút lại một chút.

Đám lãnh đạo cấp cao của Hoàng Quan một lần nữa kinh ngạc khó hiểu, nhìn Trương A Tuyền hỏi: "Đây không phải là cấp dưới tâm phúc của ông chủ Chiêm sao?"

"Đúng vậy, tại sao hắn lại đi theo Thạch Chí Kiên thế?"

Người nào cũng ngạc nhiên, không rõ chuyện gì phát sinh.

"Thạch Chí Kiên, ngươi đến đây làm gì? Vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì?" Chiêm Triệu Hanh đứng lên, cầm điếu xì gà chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chắp tay sau lưng, tư thái nhàn nhã hỏi: "Ý gì? Vừa rồi ta nói rất rõ ràng. Trong tay của ta có tất cả cổ phần của Chiêm Triệu Đường tiên sinh. Đúng rồi, còn có ký tên và đóng dấu nữa. Nhưng không biết so với cái văn bản ký tên nhưng không đóng dấu của ngươi, cái nào có tác dụng hơn?”

"Ơ, tại sao lại như vậy?" Chiêm Triệu Hanh dường như hiểu ra được chút gì đó.

Người có mặt không khỏi ngây người trước lời nói của Thạch Chí Kiên: "Không thể nào? Hắn không phải tử địch của ông chủ Chiêm sao? Tại sao hắn lại có cổ phần?"

"Cái này còn cần phải cảm ơn Trương A Tuyền tiên sinh, là hắn bán cho ta." Thạch Chí Kiên chắp tay sau lưng mỉm cười nói: "Đồng thời giá cả cũng vừa phải, già trẻ không gạt."

"Không thể nào?"

Chiêm Triệu Hanh mở to mắt, khó tin nhìn Trương A Tuyền.

Những người khác cũng nhìn sang.

"Trương A Tuyền, ở đâu mà ngươi có được cổ phần thế?"

Trương A Tuyên không còn bộ dạng phục tùng như ngày xưa, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là ông chủ Chiêm Triệu Đường chuyển nhượng cho ta, nhưng ta không biết gì về kinh doanh, cho nên ta đã bán lại cho Thạch tiên sinh."

"Tại sao đại ca ta lại chuyển nhượng cổ phần cho ngươi?"

"Vậy thì phải hỏi đại ca ngươi rồi. Ta cũng rất tò mò tại sao hắn lại cho ta. Có lẽ hắn làm chuyện xấu quá nhiều, muốn bù đắp lại."

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Là ý gì ngươi rất nhanh sẽ biết."

Chiêm Triệu Hanh trừng Trương A Tuyền: "Tên gia hỏa giống chó như ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?"

"Ông chủ Chiêm xin bớt giận. Bây giờ chúng ta nên nói chuyện của chúng ta." Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: "Dựa theo ý của ngươi vừa rồi, bây giờ trong tay của ta có tất cả cổ phần của đại ca ngươi, như vậy vị trí giám dốc Hoàng Quan có phải đến phiên ta ngồi hay không?"

Sắc mặt của Chiêm Triệu Hanh lúc trắng lúc xanh. Hắn vạn lần không ngờ mình bị đánh vào mặt nhanh như vậy.

Các lãnh đạo cấp cao xung quanh cũng nhìn nhau.

Thay đổi đến quá nhanh.

Ai có thể ngờ vừa rồi Chiêm Triệu Hanh còn diễu võ giương oai trước mặt bọn hắn, trong nháy mắt đã bị Thạch Chí Kiên đánh bại. Đúng là bị quả báo mà.

Thạch Chí Kiên thấy Chiêm Triệu Hanh tức giận đến mức toàn thân run rẩy không nói lời nào, hắn bước thẳng đến trước mặt Chiêm Triệu Hanh, ngón tay gõ xuống bàn: "Như vậy ta mời ngươi đứng dậy. Vị trí này là của ta."
Bình Luận (0)
Comment