Chương 938: Đại quyết chiến
Chương 938: Đại quyết chiếnChương 938: Đại quyết chiến
Chương 938: Đại quyết chiến
Chiêm Triệu Hanh đứng bật dậy chỉ vào Thạch Chí Kiên: "Họ Thạch kia, ngươi đừng tưởng mình thắng. Ta sẽ lấy lại công ty này."
Mặc dù Chiêm Triệu Hanh không biết đầu óc của đại ca mình tại sao lại bị hỏng mất, giao lại cổ phần cho tên phản đồ Trương A Tuyền, nhưng hắn vẫn còn hậu chiêu. Hắn có tập đoàn Chiêm thị.
Đúng vậy, hắn còn chưa thua.
"Ông chủ Chiêm Triệu Hanh, ngươi đừng có tức giận như vậy, sẽ tổn hại cho sức khỏe đấy. Huống chỉ bây giờ bản thân ngươi khó đảm bảo." Thạch Chí Kiên khoan thai ngồi xuống ghế giám đốc, nheo mắt nhìn Chiêm Triệu Hanh.
Chiêm Triệu Hanh hằm hằm nhìn Thạch Chí Kiên: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ngươi không xem báo hôm nay à?”
Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức vỗ tay.
Lương Hữu Tài lấy ra một tờ báo đưa cho Chiêm Triệu Hanh.
Chiêm Triệu Hanh cầm lấy, vội vàng lật xem.
Không xem thì thôi, xem rồi lại giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào trên báo viết đầy tin về hắn.
"Bức bách trà thương bán đổ bán tháo trà."
"Vi phú bất nhân trắng trợn cướp đoạt, ép bán."
"Buôn bán hàng giả, hàng kém chất lượng!"
"Trốn thuế."
Gần như tất cả đều là tin tức mặt trái liên quan đến hắn.
Cái tên chó hoang Thạch Chí Kiên dùng chiêu thức đánh đổ anh trai của hắn với hắn.
Chiêm Triệu Hanh giận không kêềm được, nắm lấy tờ báo xé thành từng mảnh: "Thạch Chí Kiên, tên khốn kiếp, ngươi dám chơi ta."
Chiêm Triệu Hanh xông đến muốn nắm lấy cổ áo Thạch Chí Kiên mà ra tay.
Thạch Chí Kiên gạt tay của hắn; nở nụ cười lạnh lùng: "Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không? Ngươi cũng gần trở thành chó rơi xuống nước rồi."
"Ta sẽ không thua đâu. Chỉ cần ta khống chế cổ phần tập đoàn Chiêm thị, ta là lớn nhất. Không ai có thể đẩy ta xuống đài được." Chiêm Triệu Hanh rống lên.
Người chung quanh nhìn Chiêm Triệu Hanh phát điên, chỉ cảm thấy thế sự khó liệu. Vừa rồi hắn còn ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, bây giờ lại thành tên điên.
"Thật sao? Không ai đẩy ngươi xuống đài được?" Thạch Chí Kiên bật cười: "Tại sao ta lại có cảm giác giống như chuyện tiếu lâm nhỉ?"
"Đương nhiên là chuyện tiếu lâm rồi." Một giọng nói vang lên: "Hơn nữa còn là chuyện buồn cười nhất hôm nay.'
Một người bước vào phòng họp, đằng sau còn có một nhóm người. Người đó đứng một tay cắm vào trong túi quần, dáng vẻ rất chảnh, chỉ vào Chiêm Triệu Hanh: "Thật ngại quá, ngươi bị khai trừ rồi."
Chiêm Triệu Hanh mở to mắt.
Hắn không thể tin được nhìn tên gia hỏa đang vênh mặt hất hàm trước mặt mình.
Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xông đến này, ánh mắt hiện lên sự không thể tưởng tượng nổi.
"Nghịch tử, tại sao lại là ngươi?" Chiêm Triệu Hanh trừng Chiêm Bằng Phi muốn rách cả mí mắt.
"Chiêm thiếu gia, tại sao lại là ngươi?" Những người quen biết Chiêm Bằng Phi lập tức lên tiếng.
Chiêm Bằng Phi vẫn một tay đút túi quần, một tay rút khăn chấm nước bọt của cha hắn văng trên mặt, chậm rãi nói: "Thế nào? Là ta thì các ngươi bất ngờ lắm sao?"
Hắn dùng ngón tay chỉ vào đầu Chiêm Triệu Hanh: "Lão gia hỏa, nói chuyện đừng có lớn tiếng như vậy. Nước bọt văng đầy mặt ta hết."
"Nghịch tử, ngươi nói cái gì?" Chiêm Triệu Hanh định cho Chiêm Bằng Phi một bạt tai.
Chiêm Bằng Phi đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn lại, cái tát rơi vào khoảng không.
"Thế nào? Ngươi cho rằng ta vẫn là Chiêm Bằng Phi mặc cho ngươi đánh ngươi mắng lúc trước sao? Sai! Bây giờ ta đã là chủ tịch của tập đoàn Chiêm thị." Chiêm Bằng Phi hất tay của cha mình ra.
"Ai thừa nhận ngươi? Ta còn chưa chết, ai dám cho ngươi lên?" Chiêm Triệu Hanh tức đến mức thổ huyết.
Người chung quanh kinh ngạc nhìn cảnh tượng "cha con đại chiến" khó mà gặp được này.
Chỉ cảm thấy hôm nay tiếng sấm quá nhiều, đầu óc bị nổ đến choáng váng.
Chiêm Bằng Phi lại cầm khăn tay lau mặt, khinh thường nói: "Ta đã nói rồi, ngươi đừng có nói chuyện lớn tiếng như vậy, nước miếng văng tùm lum, rất mất vệ sinh."
"Ai thừa nhận? Đương nhiên là hội đồng quản trị rồi. Bây giờ ngươi và anh trai của mình đều bị bê bối quấn thân. Cổ phiếu của tập đoàn Chiêm thị đang giảm mạnh, ngươi có biết hay không? Để cứu vãn công ty, ta không thể làm gì khác hơn là ngồi vào vị trí của ngươi."
"Ngôi vào vị trí của ta? Ngươi có tư cách sao? Cổ phần vẫn còn nằm trong tay của ta, ta vĩnh viễn vẫn là chủ tịch của tập đoàn Chiêm thị."
"Chậc chậc, ngươi vẫn không nắm rõ tình thế sao?" Chiêm Bằng Phi tặc lưỡi: 'Cổ phần của ta, cộng thêm cổ phần của Thạch tiên sinh và tám công ty tài chính lớn thu mua là khoảng 51%, nhiều hơn ngươi 1%. Ngươi nói ai mới là chủ tịch hả?”
Chiêm Bằng Phi nheo mắt nhìn chằm chằm Chiêm Triệu Hanh.
Chiêm Triệu Hanh nghe xong, sắc mặt thay đổi, giống như cao thủ bị đánh bại, cơ thể lảo đảo lùi lại hai bước, khó tin chỉ vào mũi của Chiêm Bằng Phi: "Ngươi nói... là thật?"
Chiêm Bằng Phi nhún vai. Bên cạnh có người đưa đồ lên.
Chiêm Bằng Phi đưa thứ đó cho Chiêm Triệu Hanh: "Đây là thư đề cử của ban quản trị đối với ta. Đúng rồi, còn đây là của ngươi. Ngươi bị sa thải rồi."