Chương 942: Hỉ lâm môn
Chương 942: Hỉ lâm mônChương 942: Hỉ lâm môn
Chương 942: Hỉ lâm môn
Đặc biệt, hình ảnh ông trùm siêu giàu do Thạch Chí Kiên tạo ra ngay từ đầu lại xuất hiện!
Có thể mua lại Hoàng Quan, còn có thể xuất bản nhiều truyện kiếm hiệp như vậy, chỉ có thể nói vị Thạch tiên sinh đến từ Hồng Kông này không thiếu tiền.
Có một ông chủ không thiếu tiền chèo chống, Hoàng Quan không muốn phát triển cũng khó.
Thế là, cổ phiếu của Hoàng Quan đã tăng từ 31 xu lên 72 xu ngay khi thị trường mở cửa vào ngày hôm saul
Những nhà đầu tư đã bán cổ phiếu của mình trước đó để dừng lỗ đều tràn đầy tiếc nuối!
Những nhà đầu tư đang cố gắng cầm cự cho đến khi mây tan và trăng ló dạng thì nhảy cẵng hoan hô, thậm chí có người còn đốt pháo ăn mừng!
Giá trị cổ phiếu Thạch Chí Kiên mua với giá năm triệu cũng tăng gấp đôi.
Nhưng Thạch Chí Kiên biết những thứ này còn chưa đủ. Đối với hắn, còn có tám công ty tài chính lớn, nếu cổ phiếu này không tăng gấp ba đến năm lần thì đó sẽ là một điều đáng xấu hổ cho chính bọn hắn.
Cho nên, tiếp theo Thạch Chí Kiên cần phải làm là để Hoàng Quan đầu tư vào Phiêu Hương Kiếm Vũ. Đến lúc đó, phòng vé bùng nổ, cổ phiếu Hoàng Quan một lần nữa tăng gấp đôi. ...
Một hôm, khi Thạch Chí Kiên vừa tham gia lễ khai máy bộ phim Phiêu Hương Kiếm Vũ xong, con trai của Thái lão đại là Thái Phùng Xuân đã đến tìm hắn.
Vừa thấy mặt, Thái Phùng Xuân đã giao cho Thạch Chí Kiên hai xấp tài liệu.
Thạch Chí Kiên nhìn qua một lần. Một bản cho biết sản phẩm nước ngọt, mì gói của Thần Thoại một lần nữa xuất hiện trên kệ hàng của các cửa hàng bách hóa lớn Chiêm thị.
Một bản khác là số hàng karaoke và máy nghe nhạc cầm tay có giá trị hơn mười triệu đang bị giam tại hải quan cũng đã được cho qua.
Thạch Chí Kiên mừng như điên, lần đầu tiên nói lời cảm ơn Thái Phùng Xuân.
Nên biết rằng, Thạch Chí Kiên vì muốn lấy được công ty Hoàng Quan, hắn đã vay của tám công ty tài chính lớn năm triệu, cộng thêm đầu tư vào điện ảnh, mua cổ phần của tập đoàn Chiêm thị, hắn lại vay thêm năm triệu, tổng cộng là mười triệu.
Mười triệu không phải là con số nhỏ. Cho dù Thạch Chí Kiên có điều tạm từ Hồng Kông đến cũng cần một khoảng thời gian. Hơn nữa, dòng vốn ở Hồng Kông cũng rất eo hẹp, đặc biệt là trong lĩnh vực bất động sản, vốn đã sử dụng hết hơn một nửa quỹ dự trữ.
Nếu Thạch Chí Kiên mạo muội sử dụng tài chính từ bên phía Hồng Kông, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp bên đó.
Hiện tại, chỉ cân nước ngọt mì gói của hắn được bày lên kệ hàng, karaoke và máy nghe nhạc không còn bị đóng băng, hắn có thể kích hoạt tiên của mình sau vài phút, không còn phải lo lắng về khoản vay trị giá chục triệu nữal
"Không cần cảm ơn ta. Ngươi cũng có cổ phần của tập đoàn Chiêm thị mà. Mặc dù không nhiều nhưng ít nhiều gì cũng là cổ đông. Tất nhiên, sản phẩm của cổ đông phải được đưa lên kệ càng sớm càng tốt."
Thái độ của Thái Phùng Xuân rõ ràng không giống như trước kia. Thạch Chí Kiên có thể cảm nhận được.
"Còn số hàng hóa bị tịch thu của ngươi thì hơi bị phiền phức. Cũng may bổn thiếu gia ra tay... Khụ khụ, ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì? Được rồi, ta không khoác lác nữa. Không sai, là cha của ta đích thân ra mặt điều đình. Đám người của cục hải quan mới chịu nể mặt lão nhân gia mà cho hàng ra."
Thái Phùng Xuân dừng một chút rồi nhìn Thạch Chí Kiên, nói tiếp: "Nói thật, Thạch Chí Kiên, ngay từ đầu ta nhìn ngươi rất không vừa mắt. Ngươi biết tại sao không? Bởi vì ngươi rất chảnh, khiến cho ta cảm thấy khó chịu. Tốt xấu gì ta cũng tốt nghiệp đại học Harvard, vì sao ta lại thua kém ngươi mọi mặt thế?"
"Ừm, ta nói như vầy ngươi không ngại chứ?"
"Không ngại, ngươi cứ nói tiếp đi." Thạch Chí Kiên mỉm cười rót cho Thái Phùng Xuân một ly nước.
Thái Phùng Xuân liếm môi, bưng tách trà lên nhấp một ngụm: "Nhưng lần trước chúng ta cùng nhau đánh tên Chiêm Triệu Đường, lúc đó ta mới hiểu ta và ngươi là cùng một đường."
"Thái thiếu nâng đỡ rồi, ta không gánh nổi đâu. Ngươi là kim chỉ ngọc diệp, thân kiều nhục quý, làm sao ta có thể sánh vai với ngươi được chứ?" Thạch Chí Kiên cười nói.
"Ngươi xem ngươi đó, ngươi lại đóng kịch nữa rồi." Thái Phùng Xuân chỉ vào Thạch Chí Kiên mà nói: "Nếu đổi lại trước kia, có lẽ ta đã bị ngươi lừa. Bây giờ thì không đâu. Ta hiểu ra người càng có bản lĩnh thì lại càng che giấu, càng tỏ ra khiêm tốn."
"Phải không? Ngươi nói ra cho ta học tập một chút đi."
Thái Phùng Xuân thấy Thạch Chí Kiên như vậy, cái đuôi nhỏ lại nhếch lên: "Cho nên, sau này ngươi không cần giả lão sói vẫy đuôi trước mặt ta nữa. Nếu ta xấu, ta còn lợi hại hơn ngươi nữa đấy."
Thạch Chí Kiên đưa tách trà cho Thái Phùng Xuân: "Nói rất hay. Uống trà đi."
Thái Phùng Xuân bưng tách trà nhấp vài ngụm rồi đặt xuống: "Được rồi, ta không uống nữa. Ta còn có chuyện phải làm. Nhớ kỹ, sau này ngươi đừng có đắc ý trước mặt ta."