Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 943 - Chương 943: Thích Lên Mặt Dạy Đời

Chương 943: Thích lên mặt dạy đời Chương 943: Thích lên mặt dạy đờiChương 943: Thích lên mặt dạy đời

Chương 943: Thích lên mặt dạy đời

Thạch Chí Kiên vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, Thái thiếu quả nhiên lợi hại. Chi bằng thế này, ngươi lớn hơn ta hai tuổi, ta gọi ngươi là đại ca, sau này ngươi bảo vệ ta, như thế nào?"

Thái Phùng Xuân không khỏi vui mừng. Tiểu tử này cuối cùng cũng cúi đầu, còn muốn nhận hắn làm đại ca.

"Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta sẽ cố mà làm."

"Đại ca."

"Kiên đệ."

"Đại ca, sau này ta theo ngươi lăn lộn ở đảo Formosa."

"Yên tâm đi, ta tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học Harvard, nhất định sẽ bảo vệ ngươi!" Thái Phùng Xuân luôn nhận được sự giáo dục chính quy của quý tộc. Hắn cảm thấy cách nói chuyện của băng đảng rất thú vị, vô cùng thoải mái.

"Đại ca, bây giờ ta có một yêu cầu nho nhỏ."

"Ngươi cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi." Thái Phùng Xuân bày ra tư thái lão đại.

"Là khoản vay hơn mười triệu của ta, ngươi xem có thể giảm cho ta một nửa tiền lãi hay không?"

"Dễ thôi. Ngươi là em trai của ta mà." Thái Phùng Xuân cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn làm lão đại. Nếu ngay cả yêu cầu nho nhỏ này mà cũng không thỏa mãn được, vậy thì quá mất mặt rồi.

"Không hổ là đại ca tốt của ta. Ta chịu ngươi rồi đấy." Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên với Thái Phùng Xuân.

Thái Phùng Xuân vô cùng đắc ý, toàn thân thoải mái vô cùng.

Hai người lại ca ca đệ đệ nói chuyện thân thiết với nhau một hồi, Thạch Chí Kiên đích thân đưa Thái Phùng Xuân lên xe.

Thái Phùng Xuân ngồi trên xe, đầu nóng rực dần dần nguội đi. Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút khẩn trương, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cẩn thận suy nghĩ lại, hình như lãi suất cho vay của Thạch Chí Kiên đã khá thấp. Nếu còn giảm xuống một nửa, chẳng khác nào tặng không.

"Fuck you

Thái Phùng Xuân liên tiếp văng tục trên xe, dọa tài xế kêu to một tiếng, không rõ vị Thái thiếu gia này phát điên chuyện gì.

Thái Phùng Xuân sắp điên rồi.

Lãi suất của mười triệu không phải là con số nhỏ.

Hắn há miệng đồng ý, làm sao mà thu hồi lại?

Nên biết rằng số tiên đó cũng không phải chỉ có một mình công ty nhà hắn. ...

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Thạch Chí Kiên vẫn cảm nhận được bộ dạng phát điên của Thái Phùng Xuân.

"Haiz, ta thật sự rất thích lên mặt dạy đời, dạy cho Thái thiếu một bài học miễn phí." Thạch Chí Kiên lắc đầu, một lần nữa ngồi xuống, bưng tách trà còn chưa uống hết nhấp một ngụm. Lúc này Trân Diệu Thái gõ cửa bước vào: "Cữu gia của ta đến rồi."

Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc, chợt nhớ đến 'cữu gia" của Trân Diệu Thái chính là lão đại của Tam Liên Bang, Trần Kỳ Lễ.

"Ngươi mau mời hắn vào đây. Ta vừa lúc có chuyện cần tìm hắn trao đổi." Thạch Chí Kiên mừng rỡ. Hắn đang lo lắng không biết nên tiêu thụ karaoke và máy nghe nhạc như thế nào, Trần Kỳ Lễ đã đích thân chạy đến.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, sẽ là một ý tưởng tồi nếu trực tiếp xếp hai sản phẩm công nghệ cao này để bán trong các trung tâm mua sắm lớn.

Thứ mới mẻ và sáng tạo này phải dựa trên sự truyền miệng. Cũng giống như ở Nhật Bản, các hộp đêm, vũ trường và quán bar nên được sắp xếp trước tiên. Đợi có danh tiếng rồi bày lên kệ bán, lập tức sẽ nổ tung!

Muốn bán hàng cho những chỗ vui chơi giải trí ở đảo Formosa, nhất định phải có sự ủng hộ của lão đại băng đảng như Trần Kỳ Lễ.

Lần này Trần Kỳ Lễ đến là vì muốn lấy phí "chân chạy việc".

Lần trước Thạch Chí Kiên đã hứa, chỉ cần Thạch Chí Kiên có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, đối phương sẽ trả cho hắn ba trăm nghìn tiền phí chạy việc.

Trân Kỳ Lễ vì giúp Thạch Chí Kiên mời được lão đại của tám công ty tài chính lớn mà xuất ra tất cả vốn liếng.

Ngoài ra, hắn nể mặt Thạch Chí Kiên quen biết với bốn băng đảng lớn ở Hồng Kông, cho nên hắn mới làm được đến tình trạng như vậy.

Hiện tại mọi việc được làm rất thỏa đáng.

Trần Kỳ Lễ vẫn luôn chờ Thạch Chí Kiên mang tiền đến.

Nhưng Thạch Chí Kiên vẫn không hề có động tĩnh.

Trần Kỳ Lễ không nhịn được, sợ Thạch Chí Kiên quên mất chuyện này, càng sợ hắn quyt nợ.

Vì thế, hôm nay hắn không mời mà đến, vừa đến cửa đã gõ một cái, xem có thể lấy được tiên hay không.

"Trần tổng đường chủ, tại sao ngươi đến lại không báo ta trước một tiếng? Ta cũng tiện cho người chuẩn bị." Thạch Chí Kiên vừa nhìn thấy Trần Kỳ Lễ đã lập tức nhiệt tình tiếp đón, chậm rãi kéo ghế nhường chỗ ngồi, lại còn bảo người pha trà.

Thạch Chí Kiên càng khách sáo, Trần Kỳ Lễ lại càng không tiện mở miệng đòi tiền.

Hắn mặc áo dài màu trắng ngồi đối diện Thạch Chí Kiên, tay vuốt vuốt quạt xếp, suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.

Nhưng không đợi Trân Kỳ Lễ nói câu đầu tiên, Thạch Chí Kiên đã cho người cầm năm trăm nghìn đến, đặt chỉnh tề trước mặt Thạch Chí Kiên: "Ở đây là năm trăm nghìn, ngươi hãy cầm lấy."
Bình Luận (0)
Comment