Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 944 - Chương 944: Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm

Chương 944: Cầu phú quý trong nguy hiểm Chương 944: Cầu phú quý trong nguy hiểmChương 944: Cầu phú quý trong nguy hiểm

Chương 944: Cầu phú quý trong nguy hiểm

"Ơ, cái này? Ta không phải vì tiền mà đến. Hơn nữa, chúng ta thống nhất là ba trăm nghìn. Ngươi đưa cho ta dư hai trăm nghìn rồi." Trân Kỳ Lễ vừa nói vừa cầm hai xấp tiền mặt đặt sang một bên.

Thạch Chí Kiên âm thầm gật đầu. Trách không được người này có thể quát tháo phong vân đảo Formosa trong tương lai. Không tham lam là việc không dễ dàng làm được.

"Trần đường chủ cứ nhận lấy. Hai trăm nghìn còn lại là ta cam tâm tình nguyện thưởng cho ngươi."

Mặc dù chữ thưởng có chút chói tai nhưng Trần Kỳ Lễ không để ý. Dù sao đây cũng là hai trăm nghìn, đối với hắn cũng không phải là con số nhỏ.

Trân Kỳ Lễ mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: "Vô công bất thụ lộc. Không biết ta còn có thể giúp ngươi được cái gì?"

Người thông minh quả nhiên chỉ cần điểm một chút là thông.

Đồng giá trao đổi.

Trên đời này nào có bữa cơm trưa miễn phí chứ.

Ngay sau đó, Thạch Chí Kiên nói ra kế hoạch của mình với Trân Kỳ Lễ, nói cho đối phương biết hắn đang có ý định quảng cáo các mặt hàng như karaoke trong các quán bar, vũ trường và hộp đêm thuộc sở hữu của Tam Liên Bang.

Ngoài ra, hắn muốn nhờ Trần Kỳ Lễ giúp đỡ giới thiệu máy nghe nhạc cho các thanh niên trong băng đảng, nói bọn hắn nhất định sẽ rất thích loại đồ chơi này.

Về giá cả, tất nhiên sẽ dựa theo giá nhập hàng mà bán cho Trân Kỳ Lễ. Năm trăm đô la Mỹ một máy karaoke, một trăm đô la Mỹ cho một máy nghe nhạc. Còn nói tất cả là anh em, sau này có mối làm ăn nào lớn sẽ cùng nhau làm.

Thật ra Trần Kỳ Lễ đã biết từ trước hai thứ đồ chơi này của Thạch Chí Kiên có thể kiếm được rất nhiều tiền. Người dân Nhật Bản đang phát cuồng vì chúng.

Không ngờ cái bánh này lại nện trúng người mình.

Dựa theo giá bán ở Nhật Bản, một máy karaoke là một nghìn năm trăm đô la Mỹ. Máy nghe nhạc là hai trăm đô la Mỹ. Cái giá mà Thạch Chí Kiên đưa ra quả thật rất hấp dẫn.

Làm sao đây?

Làm hay không làm?...

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Trần Kỳ Lễ nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến điều này. Cho dù hắn ôm hết số hàng trong tay, đến lúc đó hắn vẫn có thể bán giá thấp cho những băng đảng khác.

Nếu băng đảng khác không đồng ý, hắn sẽ đánh cho đến khi nào đồng ý mới thôi.

Trong lòng đã có chủ ý, Trân Kỳ Lễ xếp quạt lại.

"Được, một lời đã định. Ngươi cung cấp giá nhập hàng cho ta, ta giúp ngươi bán hàng."

"Rất tốt. Hy vọng chúng ta hợp tác thành công." Thạch Chí Kiên đưa tay với Trần Kỳ Lễ.

Trần Kỳ Lễ đứng dậy bắt tay với Thạch Chí Kiên, dùng sức lắc mạnh. Thạch Chí Kiên nói tiếp: "Ta là người làm ăn. Mặc dù làm ăn coi trọng nhất là uy tín nhưng ta tin tưởng giấy trắng mực đen hơn. Đợi lát nữa chúng ta soạn một hợp đồng hợp tác, ngươi không ngại chứ?”

"Có gì đâu mà ngại." Mặc dù Trần Kỳ Lễ là người giang hồ nhưng hắn cũng biết một số quy củ kinh doanh, ký tên đóng dấu gì đó, cũng giống như bọn hắn uống máu ăn thề, đốt giấy vàng mã, chém đầu gà vậy.

"Trần đường chủ có thể nghĩ như vậy, ta thật sự cảm thấy rất vui. Ngoài ra, số hàng kia của ta rất đắt tiên. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, mỗi máy đều dựa theo đô la Mỹ mà tính toán. Bây giờ đưa cho ngươi tiêu thụ, Trân đường chủ xem có nên đặt cọc trước một ít hay không?" Thạch Chí Kiên nheo mắt, ánh mắt sáng bừng nhìn Trần Kỳ Lễ.

"Ơ, cái này...' Trân Kỳ Lễ ngẩn cả người.

Thạch Chí Kiên thấy Trân Kỳ Lễ như vậy, lập tức cười nói: "Chi bằng thế này, tất cả mọi người là anh em tốt với nhau. Chúng ta mới quen đã thân. Ta cũng không lấy của ngươi quá nhiều tiên đặt cọc đâu, chỉ một triệu mà thôi. Ở đây có năm trăm nghìn, ta xin nhận trước. Năm trăm nghìn còn lại, ngươi cứ tranh thủ thời gian đưa cho ta sau cũng được."

Thạch Chí Kiên vừa nói vừa lấy lại năm trăm nghìn còn chưa ấm túi của Trần Kỳ Lễ.

Trân Kỳ Lễ trợn mắt.

Chuyện gì đây?

Tại sao ta lại đến nơi này? Tại sao chỉ trong chớp mắt ta lại thiếu hắn năm trăm nghìn?...

Khi Thạch Chí Kiên tiễn Trần Kỳ Lễ ra về, Trân Kỳ Lễ còn đang suy nghĩ làm sao mà kiếm đủ năm trăm nghìn tiền đặt cọc cho Thạch Chí Kiên.

Bên này, Thạch Chí Kiên lại gọi Trân Diệu Thái đến.

"A Thái, ngươi có thích nơi này hay không?” Thạch Chí Kiên mỉm cười pha cho Trần Diệu Thái một tách trà.

Trân Diệu Thái thủ sung nhược kinh: "Thạch tiên sinh, ai lại để ngươi pha trà cho ta như thế?”

Nói thật, trước kia Trần Diệu Thái không quá coi trọng Thạch Chí Kiên, cho rằng tuổi tác đối phương nhỏ hơn mình, nắm đấm không cứng rắn, không phải đại anh hùng mà Trần Diệu Thái kính nể.

Trong mắt Trân Diệu Thái, có thể khiến hắn chịu phục, tối thiểu nhất nắm đấm phải lớn như cái bát, rống một tiếng là có thể khiến kẻ địch sợ mất mật.

Không sai, anh hùng trong suy nghĩ của Trân Diệu Thái là Trương Phi, Lý Quỳ, Quan Nhị Ca...

Đáng tiếc, Thạch Chí Kiên là một tên tiểu bạch kiểm. Hơn nữa còn là tiểu bạch kiểm quá đẹp trai, không hợp khẩu vị của hắn.

Nhưng sau khi đi theo Thạch Chí Kiên một thời gian, tam quan của Trần Diệu Thái đã bị phá hủy.
Bình Luận (0)
Comment