Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 949 - Chương 949: Đuôi Cáo Lộ Ra

Chương 949: Đuôi cáo lộ ra Chương 949: Đuôi cáo lộ raChương 949: Đuôi cáo lộ ra

Chương 949: Đuôi cáo lộ ra

Lúc này nàng như phát điên tiến lên đoạt lấy cái bánh: "Tại sao ngươi lại như vậy? Tại sao ngươi ăn bánh của ta? Tại sao? Ngươi đền cho ta đi, đền cho ta đi."

Thạch Chí Kiên choáng váng, miệng ngậm cái muỗng bánh, nhìn Đới Phượng Ny giống như nhìn quỷ đang gào thét với hắn.

Trương Ngải Giai cũng giật mình, kinh ngạc nhìn Đới Phượng Ny.

"Khu khụ, xin lỗi. Ta không biết cái bánh lại quý với ngươi đến như vậy." Thạch Chí Kiên xấu hổ, đưa tay móc họng: "Nhưng ta đã ăn vào bụng rồi, sợ rằng không nhả ra được nữa. Cùng lắm thì lần sau ta đền cho ngươi."

Lúc này, cảm xúc của Đới Phượng Ny cũng ổn định lại. Kế hoạch của nàng đã bị ngâm nước nóng toàn bộ.

Quên đi.

Nàng và Ngải Giai muội hữu duyên vô phận.

Trương Ngải Giai hoàn toàn bị Đới Phượng Ny hù sợ.

Thạch Chí Kiên lập tức nháy mắt với nàng, để nàng về trước.

Trương Ngải Giai gật đầu, lặng lẽ làm ký hiệu Ok với Thạch Chí Kiên.

"Thật ngại quá, Đới tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra ta còn có việc cần làm. Cảm ơn ngươi đã đãi ta ăn cơm."

Đới Phượng Ny còn chưa kịp lên tiếng, Trương Ngải Giai đã lấy áo khoác: "Ngươi không cần tiễn ta. Kiên ca ca tìm ngươi có việc, các ngươi nói chuyện trước đi."

Nói xong, Trương Ngải Giai cười một tiếng, vội vàng rời khỏi.

Mãi cho đến khi Trương Ngải Giai đi rồi, Đới Phượng Ny mới quay đầu lại hỏi Thạch Chí Kiên: "Có phải ta dọa nàng chạy mất hay không?"

Thạch Chí Kiên an ủi: "Không có, nàng có việc gấp mà."

"Vậy vì sao ngươi còn không đi?"

"Ta tìm ngươi có chuyện." Thạch Chí Kiên tìm giấy ăn lau miệng: "Ngươi có thể ở lại đảo Formosa hay không?”

"Không thể." Đới Phượng Ny trả lời rất rõ ràng.

"Ta còn chưa nói xong, ngươi đã lập tức từ chối?" Thạch Chí Kiên buồn cười: "Y của ta là ngươi có thể ở lại đây giúp ta quản lý công ty Hoàng Quan không? Ngươi sẽ là nữ giám đốc của nơi này. Sao, có được không?”

"Được cái đầu ngươi đấy." Đới Phượng Ny khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ta là Mitsuko Yamada vì tình yêu mà ngớ ngẩn sao? Bị dăm ba câu của ngươi thì phải nghe ngươi toàn bộ à? Giúp ngươi quản lý bên này? Ta là gì của ngươi và ngươi là gì của ta?"

Thạch Chí Kiên đau đầu.

Nói thật, bây giờ hắn không còn ai có thể dùng. Vì thế hắn mới bất đắc dĩ cần nhờ đến Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny xuất thân hào môn Hồng Kông. Gia tộc lại chuyên về làm ăn. Bản thân nàng hơi ngốc một chút, nhưng khi nàng nghiêm túc làm việc, đó lại là một chuyện khác.

Giống như món cơm Tây trước mặt, chỉ cần dụng tâm là có thể làm tốt.

"Ta có thể trả lương cao cho ngươi."

Đới Phượng Ny khoanh tay, không động đậy.

"Ta có thể cho ngươi cổ phần."

Sắc mặt Đới Phượng Ny hơi thay đổi, hình như có chút xíu động tâm.

Thạch Chí Kiên không ngừng cố gắng: "Ngươi phân tích lại một chút đi. Nếu ngươi về Hồng Kông, ngươi có thể làm cái gì? Tiếp tục kinh doanh công ty thực phẩm Vĩnh Khang của ngươi sao? Nói thật, ta đã giao nghiệp vụ của công ty thực phẩm cho Lưu Giám Hùng quản lý. Đến lúc đó, hắn cho ngươi ngồi không, ngươi cũng không nên khóc nhè nhé."

Con ngươi Đới Phượng Ny đảo vòng vòng, đá đôi dép lê, một chân giam lên ghế, ngón chân nhích tới nhích lui, giống như đang khiêu vũ.

"Hắn lợi hại như vậy sao?"

Đối với Lưu Giám Hùng, Đới Phượng Ny tiếp xúc không nhiều nhưng nàng biết tên gia hỏa này dã tâm bừng bừng. Nếu Vĩnh Khang đã bị Thần Thoại thu mua, đối phương nhất định sẽ không để đại tiểu thư Đới gia là nàng tiếp tục quản lý.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên từ gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny chuyển xuống đôi chân nhỏ. Chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân đang lắc lư, nhìn rất thú vị.

"Này, ngươi nhìn cái gì vậy?" Đới Phượng Ny nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Thạch Chí Kiên, cả giận nói.

Mặt Thạch Chí Kiên nóng lên. Chẳng biết tại sao tinh thần của hắn lại có chút hoảng hốt, hắn vội uống một hớp café: "Hắn đương nhiên lợi hại rôi. Bằng không ta cũng không giao một nghiệp vụ lớn của công ty như vậy cho hắn. Bây giờ, ngươi cũng giống như vậy. Ta cho ngươi một đường đua rất công bằng. Nếu ngươi đồng ý ở lại Đảo Formosa giúp ta quản lý Hoàng Quan. Đến lúc đó, ngươi có thể cạnh tranh công bằng với hắn."

Đới Phượng Ny cười nói: "Tại sao ta lại phải nghe ngươi chứ? Mặc dù dã tâm của ta rất lớn, lòng dạ cũng rất tham, đồng thời cũng muốn cho đại ca của ta Đới Phượng Niên nhìn thấy ta có tiền đồ. Ta có thể làm công cho bất cứ kẻ nào nhưng không bao giờ muốn làm công cho ngươi."

Thạch Chí Kiên lùi lại mà cầu việc khác: "Như vậy đi, ta về Hồng Kông trước, ngươi ở đây giúp ta quản lý công ty mấy ngày. Đến lúc đó ta tìm người thay thế ngươi."

Ánh mắt Đới Phượng Ny chuyển động mấy lần: "Thật ra, muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không được, nhưng ngươi phải giao nghiệp vụ điện tử cho ta quản lý."

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cuối cùng đuôi cáo cũng đã lộ ra.
Bình Luận (0)
Comment