Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 950 - Chuong 950: Tulam Tu Chiu

Chuong 950: Tulam tu chiu Chuong 950: Tulam tu chiuChuong 950: Tulam tu chiu

Chương 950: Tự làm tu chịu

"Ngươi nói là karaoke và máy nghe nhạc?”

"Phải!" Đới Phượng Ny thèm nhỏ dãi những nghiệp vụ này. Thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Khi còn ở Nhật Bản, bởi vì có công ty Kim Long và Thần Thoại tồn tại, nàng không tiện nhúng tay, cũng không có chỗ nhúng tay.

Nhưng bây giờ, nếu tên khốn Thạch Chí Kiên yêu câu nàng ở lại đây giúp hắn, nàng đương nhiên phải công phu sư tử ngoạm, cướp nghiệp vụ điện tử này vào tay.

Nàng tưởng Thạch Chí Kiên sẽ từ chối, không ngờ...

"Được, ta đồng ý với ngươi."

"Ø2?" Đới Phượng Ny sửng sốt: "Ngươi không cần suy nghĩ à?"

"Có cần cân nhắc sao? Ngươi là nhân tài. Giao cho ngươi ta cảm thấy yên tâm." Thạch Chí Kiên chắc

Đới Phượng Ny ngược lại bị dọa sợ, ánh mắt vụt sáng, nghi ngờ nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi rốt cuộc đang tính toán chuyện gì thế?"

Thạch Chí Kiên nhún vai: "Ta còn có ý đồ gì nữa chứ? Ta cảm thấy ngươi và A Thái đều là nhân tài. Nếu các ngươi về Hồng Kông thì quá khuất tài rồi. Không thì các ngươi ở lại đây phát triển nhé."

'A Thái? Hắn cũng muốn ở lại đây sao?"

"Đúng vậy, hắn ở lại đây làm phụ tá cho ngươi. Sao, có phải ngươi rất vui không?"

"Vui cái đầu của ngươi đấy. Ngươi rõ ràng xếp một tên gian tế vào cạnh ta thì có."

"Đừng nói khó nghe như vậy. A Thái tốt xấu gì cũng tuấn tú lịch sự mà."

"Hắn ngoại trừ chỉ biết đánh nhau thì còn biết làm cái gì nữa chứ? Hắn làm sao mà giúp ta?" Đới Phượng Ny sắp điên lên.

"Ít nhất hắn có thể bảo vệ được cho ngươi." Thạch Chí Kiên điều chỉnh cảm xúc rất tốt, sau đó ngữ trọng tâm trường nói: "Bên phía đảo Formosa này rồng rắn lẫn lộn. Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, cái gì là Tam Liên Bang, Tứ Hải Bang, còn có băng đảng loạn thất bát tao, nhiêu vô số kể. Ngươi nói một mỹ nữ xinh đẹp như ngươi ở lại đây, thử hỏi làm sao ta có thể yên tâm?”

Thạch Chí Kiên nhìn Đới Phượng Ny, thái độ cực kỳ quan tâm.

Đới Phượng Ny ngẩn người, bỗng nhiên cười khúc khích: "Kỹ năng diễn xuất của ngươi quá tệ."

Thạch Chí Kiên sờ mặt: "Chủ yếu là cảm xúc còn chưa tới. Còn nữa, tại sao ta lại cảm thấy mặt của ta nóng như vậy nhỉ?"

Đới Phượng Ny giật mình: "Có thể là ngươi cảm giác sai. Để ta rót cho ngươi một ly nước, ngươi uống vào sẽ tỉnh táo hơn."

"Được, cảm ơn." Thạch Chí Kiên xoa mặt, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Cái tên tham ăn khốn kiếp, tại sao lại ăn bánh của ta chứ?" Đới Phượng Ny vừa lải nhải vừa rót nước đá.

"Được rồi, nước đá đến đây."

Đới Phượng Ny bưng ly nước ra, thấy Thạch Chí Kiên quay đầu lại, biểu hiện quái dị nói với nàng: "Phượng Ny tại sao ta lại cảm thấy rất nóng?”

Hắn nhìn chằm chằm Đới Phượng Ny, ánh mắt chậm rãi dâng lên một ngọn lửa.

Đới Phượng Ny: "Hỏng rồi, hỏng bét rồi."

Xoảng, ly nước trong tay rơi xuống đất.

Cùng lúc đó.

Thạch Chí Kiên rít lên một tiếng.

Sáng sớm, một tia nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng ngủ biệt thự.

Trong phòng ngủ thật bừa bộn!

Thạch Chí Kiên mở mắt ra, cảm giác toàn thân không được thoải mái. Hắn nhìn thấy cơ thể của mình trần truồng, tay chân bị người ta dùng vải rách buộc chặt, nằm trên mặt đất với tư thế rất xấu hổ.

Đới Phượng Ny tóc tai bù xù, mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, đứng dựa vào cửa sổ. Ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Tay trái nàng kẹp một điếu thuốc dài nhỏ, đầu được nhóm lửa, khói xanh lượn lờ.

Một chân của nàng giam lên bệ cửa sổ, chân trần, không còn nhìn thấy chiếc chuông bạc nơi mắt cá chân nữa.

Đới Phượng Ny hút một hơi thuốc, ung dung phả ra khói thuốc, vừa hút thuốc vừa hát.

Hát xong, một hàng nước mắt trượt xuống gò má của nàng, gương mặt chỉ toàn là sự buồn bã.

Trước kia, nàng ghét nhất đại ca Đới Phượng Niên nghe những bài hát dân gian Quảng Đông cũ rích. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể thổ lộ hết sự thống khổ và bi thương trong lòng nàng. Ngược lại, ý cảnh trong Đế Nữ Hoa không mưu mà hợp với tâm cảnh của nàng. Nhất là nhớ đến cảnh tượng nghĩ lại mà kinh tối hôm qua, quần áo bị xé rách, giãy giụa, cắn xé, bổ nhào... nàng không nhịn được mà hát lên.

Thạch Chí Kiên nghe bài hát quen thuộc, chẳng biết tại sao hắn lại hốt hoảng. Một hương vị âm trầm phả vào mặt.

"Phượng Ny, ngươi sao vậy? Khụ khụ, tại sao ngươi lại cột ta như thế?" Thạch Chí Kiên giấy giụa: "Nếu ngươi đang nói đùa với ta, vậy thì câu chuyện cười này chẳng có gì vui."

Đới Phượng Ny không hát Đế Nữ Hoa nữa, quay mặt sang nhhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa đến run rẩy.

"Ngươi đã làm cái gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"

"Cái này... ta..." Thạch Chí Kiên nhớ đến cảnh tượng điên cuồng ngày hôm qua, không biết nên giải thích như thế nào: "Ta không phải cố ý."

"Thật sao?" Đới Phượng Ny gõ tàn thuốc, đứng dậy khỏi bệ cửa sổ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment