Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 951 - Chương 951: Oan Nghiệt, Đúng Là Oan Nghiệt!

Chương 951: Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt! Chương 951: Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!Chương 951: Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!

Chương 951: Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!

"Ngươi muốn thả ta ra?" Thạch Chí Kiên vui vẻ nói.

Đới Phượng Ny chân trần giống như Tiểu Long Nữ sau khi bị Doãn Chí Bình làm nhục trong Thần Điêu Hiệp Lữ, lạnh lùng đến trước mặt của Thạch Chí Kiên, sau đó ngồi xổm xuống, đưa điếu thuốc đến miệng của hắn: "Ngậm."

"Ơ?" Thạch Chí Kiên không tự chủ được ngậm lấy điếu thuốc.

"Lát nữa có thể sẽ bị đau nhức một chút."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?' Thạch Chí Kiên giãy giụa, miệng ê a nói.

"Ý gì? Rất nhanh ngươi sẽ biết." Đới Phượng Ny lê hai cái chân nặng nề như rót chì, chậm rãi bước đến cái bàn. Trải qua trận mưa gió to lớn tối hôm qua tàn phá, nàng có thể đứng lên đi lại đã là không tệ rồi.

Rất nhanh Đới Phượng Ny quay lại.

Thạch Chí Kiên mở to mắt nhìn món đồ trong tay Đới Phượng Ny, điếu thuốc ngậm trong miệng thiếu chút nữa rơi xuống.

Đó là một cái kéo rất bén.

"Mẹ kiếp, không thể nào." Thạch Chí Kiên cả kinh nói: "Phượng Ny, ngươi nghe ta nói. Ngươi tuyệt đối không nên xúc động. Mọi người oan oan tương báo khi nào mới dứt?”

Đới Phượng Ny không nói câu nào, mắt phượng nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống.

Thạch Chí Kiên đổ mồ hôi trán.

Con mắt mở to.

Rắc.

Thạch Chí Kiên cắn đứt điếu thuốc, hai mắt nhắm nghiền.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Một lát sau, hắn mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy Đới Phượng Ny đang cầm kéo cắt vải rách đang cột tay chân của hắn.

Thạch Chí Kiên đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau khi tự do, hắn đầu tiên nhổ điếu thuốc ra, phi thân nhảy lên giường, tìm cái chăn quấn lấy cơ thể, hốt hoảng nói với Đới Phượng Ny: "Phượng Ny, ngươi làm vậy là đúng. Chúng ta tuyệt đối không nên thương tổn lẫn nhau, ok?"

"Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?" Đới Phượng Ny ném cây kéo về phía Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cuống quýt né tránh: "Đừng nên vọng động. Xúc động là ma quỷ."

Đới Phượng Ny thở dài, một lần nữa bước đến trước bệ cửa sổ, tóc tai bù xù nghiêng vào bệ cửa sổ, gương mặt tràn ngập sự đau buồn.

Thạch Chí Kiên thấy nàng như vậy, cảm giác tội lỗi từ đáy lòng tuôn ra. "Việc đã đến nước này, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

"Ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”

"Ngươi muốn bao nhiêu tiên?"

Thạch Chí Kiên vừa dứt lời, lập tức linh cảm chuyện xấu xảy ra.

Quả nhiên, Đới Phượng Ny nhìn hắn, còn có cái kéo.

Thạch Chí Kiên vội giải thích: "Ý của ta là có bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được tổn thương của ta đối với ngươi. Ngươi là vô giá."

Đới Phượng Ny nở nụ cười thê lương: "Không sai, Đới Phượng Ny ta là thiên chi kiều nữ, là vô giá. Nhưng nữ hài như ta tối hôm qua lại bị ngươi, bị ngươi..." Nước mắt của Đới Phượng Ny rơi xuống.

Thạch Chí Kiên im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.

Đới Phượng Ny thấy Thạch Chí Kiên không lên tiếng, lại lấy cái chuông bạc mà nàng đeo ở mắt cá chân ra, dùng ngón tay bốc lên, lo lắng nói: "Ngươi có biết tối hôm qua ngươi làm cái gì không?”

Thạch Chí Kiên nhìn thấy: "Thật ngại quá, ta nhớ ra rồi. Tối hôm qua ta không phải cố ý tháo nó xuống."

Đới Phượng Ny trừng Thạch Chí Kiên: "Ngươi không phải tháo mà là kéo."

"Khu khụ." Thạch Chí Kiên ho khan, nhớ lại hắn lúc đó đích thật quá lỗ mãng.

Ánh mắt phẫn nộ của Đới Phượng Ny dời khỏi Thạch Chí Kiên, một lần nữa nhìn vào chiếc chuông bạc, thản nhiên nói: "Ngươi có biết đây là món quà cuối cùng mà mẹ của ta để lại cho ta không, cũng là đồ cưới của ta đấy."

"Ø?' Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc.

"Mẹ nói cho ta biết, nếu một ngày nào đó có nam nhân tháo chiếc chuông bạc khỏi mắt cá chân của ta, ta phải gả cho hắn." Đới Phượng Ny mỉm cười thê lương: "Ta cho rằng chuyện này cả đời của ta sẽ không xảy ra. Ngươi cũng biết ta chỉ thích nữ nhân”"

Thạch Chí Kiên vội vàng gật đầu: "Ta hiểu, ta biết, ta cũng rất tôn trọng sở thích này của ngươi, chưa từng kỳ thị."

Đới Phượng Ny lại bật cười thê lương, quay đầu nói với Thạch Chí Kiên: "Nhưng bây giờ ngươi bảo ta phải làm sao đây?" Chuông bạc reo lên trong tay.

Chiếc chuông bạc leng keng trong tay nàng, phát ra âm thanh ngọt ngào.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên đảo vòng vòng: "Chi bằng thế này, ngươi đeo lại cái chuông bạc đi, ta coi như không biết. Ngươi không nói, ta không nói, ai biết chứ? Ngươi nói có đúng không?”

Mắt phượng Đới Phượng Ny lạnh lại: "Ngươi không phải muốn gạt quỷ chứ?”

"Khu khụ, mẹ của ngươi qua đời cũng nhiều năm rồi. Vì hạnh phúc của ngươi, lừa nàng một chút cũng có sao đâu. Ta cho rằng lão nhân gia nàng trên trời có linh thiêng biết được, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

"Nhưng ta không thể tha thứ cho mình." Đới Phượng Ny bực tức nói: "Ta phải tuân thủ ước định với mẹ. Cho nên...'

Đới Phượng Ny nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: "Ta phải gả cho ngươi."

Thạch Chí Kiên choáng váng. Bang nhiên hắn nhớ lại thanh kiếm của Tử Hà Tiên Tử trong Đại Thoại Tây Du. Chí Tôn Bảo tiện tay rút thanh kiếm ra, từ đó tạo ra một mối nghiệt duyên. Hắn và Đới Phượng Ny có phải cũng là oan nghiệt hay không?
Bình Luận (0)
Comment