Chương 952: Ta muốn làm lớn, không muốn làm nhỏ
Chương 952: Ta muốn làm lớn, không muốn làm nhỏChương 952: Ta muốn làm lớn, không muốn làm nhỏ
Chương 952: Ta muốn làm lớn, không muốn làm nhỏ
Đới Phượng Ny có thể chính miệng nói ra muốn gả cho Thạch Chí Kiên đã là lấy hết dũng khí của nàng.
Dù sao, ấn tượng của nàng đối với Thạch Chí Kiên từ đầu đến cuối đều không tốt, thậm chí có thể nói là kẻ thù của nhau.
Đới Phượng Ny vừa dứt lời, thấy cả người Thạch Chí Kiên cứng đơ như tượng, giống như bị hù sợ, không có phản ứng, không nhịn được tức giận nói: "Thế nào? Ngươi có đồng ý hay không? Ngươi cảm thấy ta không xứng với ngươi?" Ánh mắt của nàng lập tức nhìn về phía cái kéo.
Thạch Chí Kiên kịp phản ứng: "Không phải, ta sợ ngươi bị thiệt thòi."
Thạch Chí Kiên cố gắng ổn định lại cảm xúc, sau đó nhìn thẳng vào Đới Phượng Ny, chậm rãi nói ra một câu mà hắn còn phải nổi da gà: "Phượng Ny, ta thích ngươi."
Đới Phượng Ny ngẩn cả người, mắt phượng nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt dần dần có sự thay đổi, bỗng nhiên trở nên càng nghiêm túc hơn, nhả ra một câu: "Có quỷ mới tin ngươi."
Thạch Chí Kiên ho khan xấu hổ.
"Mặc kệ ngươi tin hay không, bây giờ việc đã đến nước này rồi, chúng ta nên thương lượng với nhau." Thạch Chí Kiên hòa hoãn không khí.
Đới Phượng Ny một lần nữa đeo chiếc chuông bạc nơi mắt cá chân của nàng, miệng nói: "Đương nhiên phải thương lượng rồi. Nếu ta là nữ nhân của ngươi, đến lúc đó ngươi phải quang minh chính đại cưới ta qua cửa."
"Không thành vấn đề, ta luôn tôn trọng nữ nhân của mình."
"Sau này ngươi chính là ta, ta chính là ngươi." Đới Phượng Ny cầm cây lược gỗ chải mái tóc của mình, bắt đầu tính toán tài sản của Thạch Chí Kiên.
"Có phải có chút quá đáng hay không?" Thạch Chí Kiên nháy mắt nói: "Tốt xấu gì tài sản của chúng ta phải phân biệt rạch ròi. Hơn nữa, ngươi là nữ nhân độc lập, làm sao có thể dựa vào nam nhân chứ?"
"Ta đã nghĩ thông suốt rồi. Là nữ nhân thì phải dựa vào nam nhân mới được."
"Đối với giác ngộ này của ngươi, ta cảm thấy rất đáng tiếc."
"Còn nữa, khi gả cho ngươi, ta muốn làm lớn, không muốn làm nhỏ."
"ý gì?
"Ý gì thì tự ngươi biết." Đới Phượng Ny dừng chải đầu, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi và Nhiếp Vịnh Đàn có quan hệ như thế nào, đừng tưởng ta không biết. Bây giờ rất nhiều người đều nói ngươi là cháu rể của lão đại Hòa Ký Chấn Quốc Long."
"Đúng rồi, còn có học trò của ngươi Tô Ấu Vi nữa. Ngươi và nàng càng không rõ ràng. Còn nữ tổng thanh tra Belletti. Nghe nói ngươi và nàng cũng mập mờ ghê gớm. Tóm lại, quan hệ nam nữ của ngươi rối tinh rối mù. ' Đới Phượng Ny hơi tức giận nói.
Thạch Chí Kiên vội trùm kín chăn lông: "Hình như ngươi còn quên một người, là Mitsuko Yamada. Quan hệ giữa ta và nàng cũng không tệ.
Đới Phượng Ny ném cây lược gỗ về phía Thạch Chí Kiên: "Bây giờ thì ngươi cũng đã thừa nhận." Thạch Chí Kiên rut đầu lại, giấu vào trong chăn lông.
Bịch.
Cây lược gỗ nện trúng bên ngoài.
"Nhìn ngươi bây giờ giống cái dạng gì?" Đới Phượng Ny chỉ vào Thạch Chí Kiên: "Giống như con rùa đen rút đầu."
Thạch Chí Kiên đưa đầu ra: "Vậy ngươi còn muốn ga cho ta? Ga cho ta, ngươi chính là rùa bà."
"Thôi, thôi." Đới Phượng Ny thở dài một tiếng: "Ta cũng không so đo làm lớn làm nhỏ nữa, nhưng từ bây giờ mỗi người có thể chơi trò chơi của mình."
"Ơ, cái gì?"
"Ý của ta là, ta không thích nam nhân, ta chỉ thích nữ, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta. Ta không muốn bị can thiệp vào cuộc sống của mình. Còn ngươi, ngươi có thể theo đuổi nữ nhân mà ngươi thích, ta cũng sẽ không can thiệp vào." Đới Phượng Ny nói.
Thạch Chí Kiên ngẩn người: "Vậy chúng ta kết hôn... tính là cái gì? Kết hôn giả?"
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng có thể hiểu như vậy. Chúng ta trên danh nghĩa ở chung với nhau, nhưng sống cuộc sống riêng của mình. Ngươi không động vào ta, ta không động vào ngươi. Sao, có được không?”
"Được." Thạch Chí Kiên cao giọng đáp.
"Tại sao ta lại có cảm giác ngươi rất vui thì phải?"
"Làm gì có? Ta đang lấy niềm vui trong đau khổ." Thạch Chí Kiên ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, sống cùng với nữ nhân điên như ngươi mới là cuộc sống đau khổ đấy.
Hắn nhìn trộm Đới Phượng Ny một chút, thâm nhủ, mặc dù ngươi xinh đẹp, dáng người rất tuyệt nhưng ngươi không có sự đoan trang như Nhiếp Vịnh Đàn, không có sự đáng yêu như Tô Ấu Vị, càng không khéo hiểu lòng người như Belletti, cũng không có sự nghe lời như Mitsuko Yamada, ngươi có cái rắm.
"Có phải ngươi đang lén mắng ta không?" Đới Phượng Ny thấy tròng mắt của Thạch Chí Kiên chuyển động khi nhìn mình, không khỏi hỏi một câu.
Thạch Chí Kiên giật mình, hoài nghi đối phương có biết thuật đọc tâm hay không.
"Làm gì có? Ngươi là nữ nhân mà ta thích. Ta chỉ ca ngợi ngươi mà thôi, giống như ca ngợi Chúa vậy." Thạch Chí Kiên làm dấu thánh.
Đới Phượng Ny nhìn Thạch Chí Kiên nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng cười lạnh. Tên rùa đen, tên khốn kiếp, nếu không phải ta đã thê với mẹ của ta, còn lâu ta mới lấy ngươi.