Chương 954: Về lại Hương Giang
Chương 954: Về lại Hương GiangChương 954: Về lại Hương Giang
Chương 954: Về lại Hương Giang
Thạch Chí Kiên cúp điện thoại, suy nghĩ không biết bên phía Hồng Kông đã xảy ra chuyện qì.
Hắn định gọi điện thoại cho một số người hỏi thăm, nhưng ngẫm lại rồi thôi. Mua vé máy bay bay về, hết thảy đều sẽ sáng tỏ. ...
Trước khi rời đảo Formosa, Thạch Chí Kiên gọi Thái Phùng Xuân, Trần Kỳ Lễ, Cổ Long, Tư Mã Linh, và Ngọa Long Sinh tập trung lại.
Nhất là khi gặp mặt đám người Cổ Long, những tác gia võ thuật này một hơi uống hết ba mươi chai Brandy cùng với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên thích uống rượu đế, không thích uống rượu Tây.
Ngũ Lương Dịch, Mao Đài gì cũng không thành vấn đề. Cho dù có say, ngày hôm sau cũng không bị đau đầu.
Nhưng rượu Brandy thì khác.
Mãi cho đến khi Thạch Chí Kiên bước lên máy bay, người của hắn vẫn còn đầy mùi rượu, đầu đau như muốn nứt ra.
Cũng may có Lương Hữu Tài đi theo bên cạnh phục vụ cho hắn.
Khi miệng hắn khô, có người bưng trà đến, giúp cho Thạch Chí Kiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Thạch tiên sinh, sắp đến Hồng Kông rồi."
Thạch Chí Kiên đang trùm chăn nằm ngủ, chợt bên tai vang lên giọng nói của Lương Hữu Tài.
Sau đó là giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không: "Kính thưa quý khách, chúng ta đã đến sân bay quốc tế Hồng Kông, xin vui lòng chuẩn bị hành lý xuống máy bay." Sau đó là một tràng tiếng Anh.
Thạch Chí Kiên xốc tấm chăn ra, giang hai tay, nhìn thấy Lương Hữu Tài đã thu dọn xong hành lý.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Hơn một tiếng."
"Vất vả cho ngươi rồi." Thạch Chí Kiên xin lỗi: "De cho ngươi phải chăm sóc cho ta."
Lương Hữu Tài vội nói: "Nên như vậy mà. Có thể đi công tác với Thạch tiên sinh là vinh hạnh của ta."
Thạch Chí Kiên dùng ngón tay nhéo mi tâm, chỉ cảm thấy đầu vẫn còn đau.
"Mấy loại rượu Tây đáng chết." Thạch Chí Kiên mắng một câu.
"Khi ta đăng ký, hình như có rất nhiều người tiễn ta, nhưng bây giờ ta lại không nhớ rõ lắm."
"Thật sao? Thạch tiên sinh không nhớ gì cả à?" Lương Hữu Tài chớp mắt.
"Không nhớ rõ, ngươi nói lại thử xem." Thạch Chí Kiên cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu của hắn trống rỗng, không hề có chút ấn tượng nào.
"Là như vây, Đới tiểu thư, Trần Diệu Thái, còn có Trương Ngải Giai đều đến. Còn nữa, ngươi là được đám người Cổ Long dùng cáng cứu thương mang đến sân bay."
"Ø?" Thạch Chí Kiên ngẩn cả người, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ngắn.
Hắn được nhấc trên cáng cứu thương. Đám người Cổ Long và Tư Mã Linh giơ cáng cứu thương phi nước đại.
"Khoan đã, chúng ta đến rồi."
Máy bay sắp cất cánh, bọn hắn đang đuổi theo máy bay.
Sân bay nháo nhào.
Một đám người đứng xem kịch vui.
Thạch Chí Kiên nằm trên cáng cứu thương bị xóc nảy, khi đến sân bay, hắn xoay người nôn mửa trên mặt đất sân bay.
Toàn bộ sân bay im lặng.
Người soát vé mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đới Phượng Ny, Trân Diệu Thái, còn có Trương Ngải Giai đều kinh ngạc nhìn hình ảnh đó.
Khách chung quanh vội che mũi tránh đi.
Đám người Cổ Long và Tư Mã Linh giống như nhận được một sự triệu hoán nào đó.
Bọn hắn vốn uống rất nhiều rượu, bây giờ lại bị Thạch Chí Kiên đâm cho một kích như vậy.
Lập tức...
Cổ Long.
Tư Mã Linh.
Cùng với đám người Ngọa Long Sinh.
Những tác gia võ hiệp nổi tiếng đều xoay người nôn ra sân bay.
Cảnh tượng rất hùng vĩ.
"Chết thật." Thạch Chí Kiên xoa mặt thật mạnh.
"Thạch tiên sinh, ngươi không sao chứ? Có phải dạ dày của ngươi lại không thoải mái? Ta thấy ngươi ngay cả mật cũng muốn ói ra luôn, rất khó chịu đúng không?”
Thạch Chí Kiên xấu hổ vô cùng. ...
Từ sân bay, Thạch Chí Kiên chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nhất là cảm giác choáng váng, rất không thoải mái.
Lương Hữu Tài ở bên cạnh ồn ào: "Đới tiểu thư nói khi nào ngươi đến Hồng Kông thì gọi điện thoại cho nàng.
"Trân Diệu Thái nói hắn muốn cảm ơn ngươi, đồng thời thề rằng nhất định sẽ giúp đỡ Đới tiểu thư-"
"Đúng rồi, còn có Trương Ngải Giai, nàng bảo ta đưa cái này cho ngươi."
Lương Hữu Tài đưa cho Thạch Chí Kiên một cái chai, trong chai chứa đây những ngôi sao được gấp từ giấy màu.
"Ngây thơ." Thạch Chí Kiên nói.
"Đây là tấm lòng thành của nàng mà. Nàng nói nàng sẽ nhanh chóng đến Hồng Kông, bảo ngươi đợi nàng."
"Lại càng ngây thơ." Thạch Chí Kiên bổ sung một câu.
Lương Hữu Tài cầm hành lý đuổi theo. Thạch Chí Kiên đưa cái chai lại.
Lương Hữu Tài vội vàng cầm lấy, lại hỏi: "Ngươi có cần gọi xe chở vê không?"
"Không cần, có người đón rồi."
"Ai đón chúng ta thế?"
Lương Hữu Tài vừa nói xong, chỉ thấy một người mặc áo khoác vest màu xám và áo sơ mi kẻ sọc bên trong, đeo kính râm hình con cóc, ngậm điếu thuốc Marlboro trong miệng, thản nhiên giơ một tấm bảng.
Bên trên tấm bảng có viết ba chữ xiêu vẹo, Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bước đến chỗ nam nhân mặc áo hoa.
Lương Hữu Tài vội kéo hành lý đi theo đằng sau.
Nam nhân áo sơ mi hoa nhìn thấy Thạch Chí Kiên, vội nhổ điếu thuốc trong miệng, huýt sáo một cái rõ to với Thạch Chí Kiên, mặc kệ ánh mắt của người chung quanh, ôm chầm lấy đối phương.