Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 959 - Chương 959: Thiên Hạ Không Có Thuốc Hối Hận

Chương 959: Thiên hạ không có thuốc hối hận Chương 959: Thiên hạ không có thuốc hối hậnChương 959: Thiên hạ không có thuốc hối hận

Chương 959: Thiên hạ không có thuốc hối hận

Hắn cố nặn ra nụ cười, nói với Hồ Tuấn Tài: "Nói thật, luật sư Hồ, ông chủ Hồ. Trước kia là ta có lỗi với ngươi. Khi đó ta thấy ngươi là người mới, thường xuyên ăn hiếp ngươi, trêu đùa ngươi. Bây giờ ngươi đối với ta như vậy cũng là do ta tự tìm.”

Dừng một chút, giọng điệu của Lương Hữu Tài thay đổi: "Nhưng làm người thì không thể quá đáng. Thạch tiên sinh có nói, thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo ứng, thiên đạo luân hồi."

Sắc mặt Hồ Tuấn Tài tái xanh. Lương Hữu Tài không đề cập đến Thạch Chí Kiên thì thôi, nhắc đến Thạch Chí Kiên chẳng khác nào đâm vào vết sẹo của hắn.

"Ngươi nói cái gì, tên khốn kiếp kia?" Hồ Tuấn Tài đưa tay muốn đánh vào mặt Lương Hữu Tài.

Nhưng bị một tay của Lương Hữu Tài bắt được, đẩy hắn sang một bên: "Hồ Tuấn Tài, ngươi cho rằng mình là ông chủ thì muốn làm gì thì làm? Cho dù ngươi có sử dụng hết toàn thân cũng không đánh nổi ta một cái đâu."

"Ngươi, ngươi, ngươi dám hoàn thủ?" Hồ Tuấn Tài giận sôi lên.

"Tại sao không thể? Không phải chỉ là một văn phòng luật sư nhỏ bé thôi sao? Cùng lắm thì ta không làm nữa." Lương Hữu Tài nói xong, quay người nhặt phong thư dày cộm trên mặt đất, chuẩn bị rời đi.

Phong thư bị mở miệng, Lương Hữu Tài cầm dưới đáy phong thư dốc ngược lại. Bịch, một xấp tiên mới tinh, còn có một tờ chi phiếu từ bên trong rơi ra.

"Ồ, nhiều tiền quá."

"Là chi phiếu một trăm nghìn?"

Mắt của người nào cũng sáng trưng, lập tức nhìn thấy rất rõ ràng.

Xấp tiến đó ít nhất cũng phải hai ba chục nghìn. Tấm chi phiếu là một trăm nghìn đô la Hồng Kông.

Nên biết rằng, tiền lương hiện tại của người dân Hồng Kông một tháng khoảng bốn năm trăm đô la. Nhân viên văn phòng cấp cao, thanh tra thì một tháng cũng chỉ hơn một nghìn đô la.

Một trăm nghìn đô la Hồng Kông có thể mua được ba bốn nhà trọ nhỏ.

"Đây không phải Thạch tiên sinh khen thưởng cho Lương Hữu Tài chứ?"

"Nhất định là vậy rôi. Các ngươi không nhìn thấy nó được đựng trong phong bì à?"

"Lợi hại, Thạch tiên sinh ra tay hào phóng quá.

Mọi người bàn tán ầm, bên trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ. Đương nhiên còn có ghen ghét.

Lương Hữu Tài vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù hắn đoán được trong này sẽ là tiền nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Nhất là tấm chỉ phiếu một trăm nghìn, vô cùng chói mắt.

Nhất thời, Lương Hữu Tài run lên trong lòng, trong đầu nhớ lại từng câu nói của Thạch Chí Kiên, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.

Hồ Tuấn Tài cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nét mặt của hắn từ ngạc nhiên biến thành ghen ghét, lại từ ghen ghét chuyển sang phẫn nộ.

Hết thảy ban đầu đều là của hắn. Là tên mập chết bam này đã đoạt của hắn.

Thạch tiên sinh là ông chủ của hắn.

Là chỗ dựa của Hồ Tuấn Tài.

Chỉ có hắn mới có tư cách thu hoạch được sự thưởng thức của Thạch tiên sinh.

Mắt Hồ Tuấn Tài phun lửa, nắm chặt nắm đấm.

Lương Hữu Tài không nhanh không chậm nhặt số tiền và tấm chi phiếu lên, nhét vào trong phong bì, quay người dùng thái độ lạnh nhạt nói với Hồ Tuấn Tài: "Bat luận thế nào, ta cũng phải cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn ngươi, luật sư Hồ. Nếu không phải ngươi chủ động rời khỏi Thạch tiên sinh, ta cũng không có cơ hội đi với hắn."

Hồ Tuấn Tài không ngờ Lương Hữu Tài lại nói như vậy. Chỉ một thoáng, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, toàn bộ cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo biến hình, bên tai giống như nghe được vô số người đang chế giễu hắn.

Trong lúc hắn sắp sửa thổ huyết, Lương Hữu Tài đã quay người rời đi. ...

Loan Tử, khu chung cư mini.

"Cửu Công, ngươi làm bảo vệ thì phải chú ý sức khỏe. Có trực ca đêm thì cũng phải nghỉ ngơi nhiều mới được."

Trương A Liên đưa canh phổi heo mới nấu cho Đặng Cửu Công.

"Uống nhiều canh ta nấu đi, có tác dụng bồi bổ cơ thể rất tốt."

Đặng Cửu Công đẩy chén canh qua một bên: "A Liên, ngươi đừng có như vậy nữa có được hay không? Ta và ngươi không được đâu. Trước đó ta vì muốn lấp đầy chỗ trống nên mới qua lại với ngươi. Bây giờ ta đã có một công việc bảo vệ rất có tiền đồ. Ta cảm thấy nên phân rõ mối quan hệ với ngươi."

"Đừng mà Cửu Công. Ta thích ngươi lắm. Mặc dù ngươi lớn hơn ta mười tuổi nhưng sự thông minh và dịu dàng của ngươi đã chinh phục được ta."

"Ngươi đừng có như vậy nữa, A Liên." Đặng Cửu Công đẩy Trương A Liên ra: "Giữa ta và ngươi không có kết quả đâu. Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của ta mà thôi."

Trương A Liên lệ rơi đầy mặt, không ngờ Đặng Cửu Công lại tuyệt tình với nàng như vậy.

Trong lúc hai người ngươi chết ta sống khó phân thắng bại, Thạch Chí Kiên mang theo hành lý trở về.

Đặng Cửu Công sững sờ: "A, Thạch tiên sinh trở về rồi?"

Trương A Liên nói: "Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác. Thạch tiên sinh cái gì chứ?"

"Lảng cái đầu ngươi đấy. Là Thạch tiên sinh trở về thật mà." Đặng Cửu Công chỉ vào đằng trước.

Trương A Liên nhìn theo, vừa lúc nhìn thấy Thạch Chí Kiên xách hành lý bước đến cầu thang.

"A, đúng là Thạch tiên sinh. Ta không hoa mắt chứ?"

"Hoa mắt cái gì mà hoa mắt. Thạch tiên sinh đi nước ngoài mới về." Đặng Cửu Công vội vàng bước đến chào hỏi Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy Đặng Cửu Công, không khỏi ngây ra. Lúc này Đặng Cửu Công mặc đồng phục bảo vệ, nếu không nhìn kỹ thật sự không nhận ra.
Bình Luận (0)
Comment