Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 960 - Chương 960: Trở Về Nhà

Chương 960: Trở về nhà Chương 960: Trở về nhàChương 960: Trở về nhà

Chuong 960: Tro ve nha

"Xin chào Thạch tiên sinh, ta là Đặng Cửu Công."

"Cửu Công? Là ngươi sao?"

"Ha ha, mặc dù ta lớn tuổi rồi nhưng ta vẫn còn nhiệt huyết lắm. Ta làm bảo vệ ở công ty của ngươi, một tháng được ba trăm đô la. Đúng rồi, là Phượng tỷ giới thiệu."

"Không tâm thường. Cửu Công, ngươi sắp sáu mươi rồi mà còn nhiệt huyết như vậy sao?"

"Cũng không còn cách nào. Ta còn con cái phải nuôi, mua nhà lấy vợ cho chúng. Tính ra phải là một số tiền lớn."

Đặng Cửu Công vừa nói vừa thở dài: "Con người mà, nửa đời trước là sống vì mình, nửa đời sau là vì con cái. Ta là loại người có số cực mà."

Thạch Chí Kiên gật đầu: "Vất vả cho ngươi rồi, Cửu Công. Có thời gian chúng ta gặp mặt, trò chuyện nhiều hơn một chút nhé."

"Đương nhiên là được rồi." Đặng Cửu Công mừng rỡ: "Ta chờ ngươi, Thạch tiên sinh."

Thạch Chí Kiên mỉm cười, sau đó mang hành lý lên lầu.

Đặng Cửu Công bên dưới vẫn còn đắc ý.

Trương A Liên võ vai của hắn: "Có cái gì mà ngươi vui dữ vậy? Có vẻ như ngươi rất hưng phấn?"

"Ngươi không hiểu đâu." Đặng Cửu Công nói: "Bây giờ ta mới biết vị Thạch tiên sinh này chính là tiên từ trên trời giáng xuống. Ngươi nhìn chị của hắn là Thạch Ngọc Phượng đi, còn có những người đi theo hắn. Cả đám đều phát tài. Ví dụ như Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng, còn có Hồ Tuấn Tài. Bây giờ người nào cũng đều là nhân vật quát tháo một phương."

Trương A Liên im lặng một lát rồi nói: "Vậy ngươi nịnh bợ hắn có tác dụng gì không?"

Đặng Cửu Công dùng ánh mắt trí tuệ nhìn Trương A Liên, nói: "Ngươi có biết vì sao người ta nói nữ nhân các ngươi tóc dài não ngắn không?"

"Bởi vì các ngươi thật sự rất ngu ngốc."

Đặng Cửu Công dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Quan hệ nhân mạch là đầu tư tốt nhất. Còn ta, ta đã sớm đầu tư nửa đời sau của mình lên người Thạch tiên sinh. Bây giờ ta chính là một nhân viên bảo vệ ưu tú của công ty Thần Thoại."

Đặng Cửu Công dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trương A Liên: "Tóm lại, tương lai của ta cực kỳ xán lạn. Ta già, ngươi còn trẻ, ngươi đừng quấy ray ta nữa”...

Thạch Chí Kiên đi dọc cầu thang lên lầu hai.

Phòng của Tô Ấu Vi không mở cửa. Mẹ và em trai của Tô Ấu Vi đều không ở nhà.

Thạch Chí Kiên vốn định cho các nàng một bất ngờ, không ngờ lại vồ hụt. Nhất là hắn không gặp được Tô Ấu Vi, trong lòng cực kỳ thất vọng.

Thạch Chí Kiên kéo hành lý bước đến cửa phòng của mình, gõ cửa một cái.

"Chị, ta về rồi đây."

Cạch. Cửa phòng mở ra, một nữ nhân tho đầu ra, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nói: "Ngươi tìm ai?"

Thạch Chí Kiên ngây ra, hoài nghi không biết mình có đi nhầm hay không.

Hắn nhìn chung quanh, xác định không sai, lúc này hắn mới lên tiếng: "Thật ngại quá, ta tìm Thạch Ngọc Phượng. Hình như nàng ở đây mà."

Nữ nhân kia kinh ngạc một chút, vội nói: Ngươi là Thạch Chí Kiên tiên sinh? Xin chào, ta là Mộc Qua."

Vừa nói, nàng vừa mở cửa phòng.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thạch Chí Kiên nhìn rõ dáng dấp của nữ nhân tên Mộc Qua. Khá xinh đẹp, tuổi tác khoảng hơn hai mươi, dáng người nở nang, nhất là trước ngực, chà, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Ngươi là..." Thạch Chí Kiên hỏi nữ nhân.

"Ta là bảo mẫu ở đây."

"Cái gì? Bảo mẫu?" Thạch Chí Kiên sửng sốt, cảm thấy Thạch Ngọc Phượng thăng cấp quá nhanh, ngay cả bảo mẫu cũng thuê luôn.

"Ngươi đừng hiểu lầm, Thạch tiên sinh. Ta không phải loại bảo mẫu tùy tiện. Ta đến từ đại lục, là thân thích của Ngọc Phượng tỷ."

Thạch Chí Kiên giật mình: "Thân thích?”

"Đúng vậy, ta là em họ bà con xa với Ngọc Phượng tỷ."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Không thể nào? Nếu ngươi là em họ bà con xa với chị của ta, làm sao ta lại không biết ngươi?"

Mộc Qua bật cười: "Bởi vì khi đó các ngươi còn nghèo, cha mẹ của ta không coi trọng các ngươi, không cho ta nhận các ngươi. Đúng rồi, cha mẹ ta còn nói, ngươi rất ngốc, thi cảnh sát mấy lần mới đậu. Cuối cùng bởi vì quá ngu mà bị sa thải."

Thạch Chí Kiên nhìn Mộc Qua, im lặng.

Nữ nhân này là ai?

Không phải não tàn thì cũng là ngu si. ...

Trong phòng, Bảo Nhi đang bưng bát cơm cho con chó đen nhỏ ăn.

Mấy ngày nay, con chó đen bị bệnh, không muốn ăn cơm.

Bảo Nhi muốn ở nhà chăm sóc nó, vì thế cô bé giả bệnh không đi học.

Nhân lúc Mộc Qua ra ngoài mở cửa, Bảo Nhi từ trên giường nhảy xuống, lấy một cái trứng gà cho con chó đen.

Bảo Nhi rất thính tai. Khi đang lải nhải với con chó cái gì là bị bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều đồ ăn, uống nhiều nước mới được...

Cô bé lập tức nghe có người bước vào, vội thả bát cơm trong tay xuống, một lần nữa chui vào trong chăn, che miệng ho khan vài tiếng.

Cửa phòng mở ra.

Bảo Nhi vội nhắm mắt lại: "Mộc Qua tỷ tỷ, ta không dậy đâu. Ta bị bệnh, ta rất ngoan mà."

"Thật sao? Nhưng tại sao ngươi còn mang giày khi nằm trên giường thế?" Bảo Nhi bỗng nhiên mở mắt: "Cậu út?"

Cô bé không tiếp tục giả bệnh nữa, ngồi bật dậy.

Thạch Chí Kiên ôm cô bé quay hai vòng.

"Cậu út, Bảo Nhi nhớ ngươi quá." Khương Mỹ Bảo vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào mặt Thạch Chí Kiên.

Mộc Qua ngẩn người bên cạnh. Không phải Bảo Nhi bị bệnh sao? Tại sao cô bé lại hoạt bát như vậy?

Thạch Chí Kiên quay lại nói với Mộc Qua còn đang ngẩn người: 'Đi tìm chị của ta, nói ta về rồi."
Bình Luận (0)
Comment