Chương 967: Ta khinh!
Chương 967: Ta khinh!Chương 967: Ta khinh!
Chương 967: Ta khinh!
Chưa kịp để Chu phu nhân chạm vào quần áo Tô Ấu Vi, một nam nhân đã chắn trước mặt nàng, chỉ hơi dùng sức đã đẩy đối phương sang một bên.
Chu phu nhân loạng choạng, ngã phich xuống đất.
"Tô cô nương, ngươi không sao chứ?" Trân Huy Mẫn quay lại hỏi han với vẻ lo lắng.
Tô Ấu Vi vẫn còn sợ hãi, gật đầu: "Cảm ơn ngươi, Trần đại ca."
Lúc này Chu phu nhân mới hiểu ra, thì ra nữ hài này còn có người trợ giúp. Nàng tức đến mức mặt mày tái mét.
Thấy vậy, giáo viên chủ nhiệm lo sợ sự việc lớn chuyện sẽ khó giải quyết, vội vàng tiến lên đỡ Chu phu nhân: "Ngươi có sao không? Có cần gọi bác sĩ không?”
Chu phu nhân tức đến mức bể phổi. Nàng chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy. Nhưng một mình nàng lại không thể đánh lại hai người họ, hơn nữa nam nhân kia cao to, trông rất hung dữ, thoạt nhìn không phải người tốt lành gì.
Tuy nhiên, Chu phu nhân cũng không phải dạng vừa, lập tức quay đầu lại nói với giáo viên chủ nhiệm: "Ngươi nhìn xem nơi này là nơi nào? Là sào huyệt của bọn lưu manh, hay là hang ổ của bọn cướp bóc? Gọi hiệu trưởng Lý của các ngươi đến đây. Ta muốn hỏi hắn số tiền ta quyên góp hàng năm đều dùng vào việc gì? Chọn toàn những phụ huynh như thế này à?”"
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong chỉ biết kêu khổ.
Tuy Chu phu nhân hống hách, nhưng hàng năm nàng đều quyên góp tiền cho trường, lân nhiều nhất lên tới năm chục nghìn.
Hiệu trưởng Lý rất "tôn trọng" Chu phu nhân. Nếu hiệu trưởng biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ không yên thân.
Đáng tiếc, sự việc bây giờ đã trở nên nghiêm trọng, dù hắn muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Rất nhanh, hiệu trưởng Lý đã vội vã chạy đến.
"Chuyện gì vậy? Sao lại ôn ào như thế?" Hiệu trưởng Lý vừa vào đã lớn tiếng chất vấn.
Nhìn thấy hiệu trưởng Lý, Chu phu nhân như người chết đuối vớ được cọc. Trước đây, mỗi khi nàng quyên góp tiền cho trường, hiệu trưởng Lý là người cười tươi nhất. Hắn còn thường xuyên liên lạc riêng với nàng, nói với nàng có việc gì cứ việc nói, ở trường này hắn là người quyết định.
Ngay lập tức, Chu phu nhân tóc tai bù xù túm lấy hiệu trưởng Lý: "Hiệu trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta.
Hiệu trưởng Lý vẫn bình tĩnh, đưa tay gỡ tay Chu phu nhân ra: "Xin ngươi hãy tự trọng. Lôi lôi kéo kéo như vậy thành thể thống gì?"
Chu phu nhân không ngờ hiệu trưởng Lý lại nói như thế, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vào Tô Ấu Vi và Trần Huy Mẫn mắng chửi một trận, sau đó liên tục ép buộc hiệu trưởng Lý đuổi học Tô tiểu đệ.
Hiệu trưởng Lý vừa nghe lời này, sắc mặt thay đổi, chỉ vào mặt Chu phu nhân quát lớn: "Im miệng! Ngươi là mụ đàn bà chanh chua. Ngươi tưởng đây là đâu thế? Đây là trường học, là nơi dạy dỗ học sinh, không phải chợ búa để ngươi vô cớ gây rối. Còn nữa, đuổi học ai? Trường chúng ta có quy định riêng, không đến lượt loại người như ngươi ở đây khoa tay múa chân." "Ha cái gì?" Chu phu nhân không dám tin vào tai của mình, trừng mắt nhìn hiệu trưởng Lý.
Những người khác cũng ngạc nhiên không kém.
Theo như bọn hắn biết, hiệu trưởng Lý thường nịnh bợ Chu phu nhân, người hay quyên góp tiền cho trường.
"Ta có nghe nhầm không? Hiệu trưởng Lý, ngươi vừa nói gì vậy?" Chu phu nhân nhìn hiệu trưởng Lý, lắp bắp nói.
"Ngươi không nghe nhầm đâu. Ta đang mắng ngươi đấy. Chỉ quyên góp cho trường một chút tiền đã tự cao tự đại. Ngươi tưởng trường này là do nhà ngươi mở ra à? Ta khinh."
Là người thầy giáo, vậy mà lại nói tục chửi bậy?
Chu phu nhân đứng hình.
Những người khác cũng sửng sốt, sau đó vội vàng giả vờ như không nghe thấy gì.
Đặc biệt giáo viên chủ nhiệm, càng cúi đầu xuống đất, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hiệu trưởng Lý cũng biết vừa rồi mình quá phấn khích, không kiềm chế được, đã mang từ ngữ không hài hòa trong cuộc sống vào công việc.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, chỉ có thể cố đấm ăn xôi.
"Ta là người rất lịch sự, rất lễ phép, chưa bao giờ nói tục chửi bậy, thậm chí một chữ thô tục cũng chưa từng nói. Nhưng bây giờ ta thực sự không thể nhịn được nữa.' Hiệu trưởng Lý mặt lạnh như băng nhưng lại tràn đây chính nghĩa.
"Nguyên nhân của ta sự việc ta đều biết, là con trai của ngươi gây sự trước. Cả đám người bắt nạt một đứa trẻ đáng thương, đó chính là kết quả giáo dục của một phụ huynh như ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng vì cái ác nhỏ mà làm, đừng vì cái thiện nhỏ mà không làm. Làm cha mẹ mà không dạy dỗ con cái tốt, sớm muộn gì nó cũng vào trại giáo dưỡng mà thôi."
Chu phu nhân hoàn toàn bối rối, hôm nay là ngày gì vậy? Tất cả đều bị bệnh à? Ngay cả hiệu trưởng cũng bị điên?
Thôi thì chạy trước cho lành.
Nghĩ đến đây, Chu phu nhân không còn tâm trí đấu đá nữa, chỉ tay vào mặt Tô Ấu Vi nói: "Con nhóc chết tiệt, ngươi cứ đợi đấy. Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay."
Nói xong, nàng quay đầu bỏ chạy.
Hiệu trưởng Lý vẫn đứng sau lưng, chắp tay ra sau hét lớn: "Cút xa cho ta. Nếu còn không sửa đổi, ta sẽ đuổi học con trai ngươi. Ối chao, ta khinh."