Chương 968: Quyên góp
Chương 968: Quyên gópChương 968: Quyên góp
Chương 968: Quyên góp
Chờ đến khi Chu phu nhân biến mất tăm, hiệu trưởng Lý mới quay lại, đây chính nghĩa nói với các giáo viên: "Ta đã dạy các vị rồi, làm người phải biết lý lẽ. Lý lẽ đi khắp thiên hạ, vô lý bước đi khó khăn."
Trên mặt các giáo viên vẫn còn vẻ kinh hãi, lần đầu tiên nhìn thấy hiệu trưởng Lý biết lý lẽ như vậy. Chẳng lẽ trước kia là giả?
Hiệu trưởng Lý quay sang nhìn Tô Ấu Vi, giọng điệu hối lỗi: "Tô cô nương phải không? Sự việc chân tướng ta đã điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng. Đây là trường học, ta tuyệt đối không dung túng cho loại người ỷ thế hiếp người, ức hiếp kẻ yếu."
Tô Ấu Vi cảm kích khôn tả, nàng không ngờ có thể gặp được vị hiệu trưởng làm việc có trách nhiệm, lại tràn đây chính nghĩa như vậy.
Có vẻ như mẹ nói đúng, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, nhiều người biết lý lẽ, đặc biệt là những người đọc sách. ...
Sau khi thăm em trai xong, thấy cậu bé không có chuyện gì, Tô Au Vi mới ra về trong sự tiễn đưa nhiệt tình của hiệu trưởng Lý và mọi người.
Trần Huy Mẫn ngồi trên chiếc xe Bentley, đợi sẵn ở cổng trường.
Lúc sắp chia tay, Tô Ấu Vi đã sinh ra lòng ngưỡng mộ vô hạn đối với vị hiệu trưởng Lý, cảm thấy hắn thực sự quá tốt. Hiệu trưởng như vậy thực sự tìm đỏ con mắt cũng không ra.
Lúc này, hiệu trưởng Lý vô cùng biết ơn nói: "Tô cô nương, phiền ngươi chuyển lời đến Thạch tiên sinh, cảm ơn hắn vừa rồi đã quyên góp cho trường chúng ta một trăm nghìn. Ta nhất định sẽ sử dụng tốt số tiền từ thiện này, tạo ra lợi ích cho nhà trường."
Tô Ấu Vi sửng sốt, sau đó hiểu ra vị hiệu trưởng Lý này sẵn lòng giúp đỡ nàng hoàn toàn là nhờ công lao của Thạch Chí Kiên.
Nhìn vị hiệu trưởng Lý đang nịnh nọt, Tô Ấu Vi không biết nên nói gì cho phải.
Ngay sau đó, Tô Ấu Vi lại nghĩ, chẳng lẽ Thạch tiên sinh đã trở về?
Nếu không, làm sao hắn có thể...
Nghĩ đến đây, mắt Tô Ấu Vi đỏ hoe, trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả.
Nàng không còn tâm trí nói chuyện phiếm với hiệu trưởng Lý và mọi người nữa, vội vàng quay người lên xe, dặn dò Trần Huy Mẫn: "Về nhà."
Trần Huy Mẫn mỉm cười, không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì cuộc điện thoại hắn vừa gọi chính là gọi cho Thạch Chí Kiên.
Lần này đến lượt hiệu trưởng Lý và mọi người sửng sốt.
Rõ ràng Tô Ấu Vi đang nói chuyện với bọn hắn bình thường, sao lại đột nhiên nói đi là đi? Chẳng lẽ người đẹp làm việc đều có phong cách như vậy?...
Tối hôm đó.
Cả tòa chung cư náo nhiệt vô cùng.
Bàn ăn lớn ngồi đây người, Thạch Chí Kiên, Thạch Ngọc Phượng, Tô Ấu Vi, Bảo Nhi, Tô tiểu đệ, Mộc Qua. Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy trong nhà tụ tập nhiều người như vậy, không nhịn được thầm nghĩ lại phải đổi nhà rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi còn ở Thạch Giáp Vĩ, nàng luôn cảm thấy nhà cửa chật chội, ở hai ba người cũng không có chỗ XOay SỞ.
Đợi đến khi chuyển đến căn chung cư mini này, nàng còn ngạc nhiên vì nơi này quá rộng rãi, có lúc thậm chí còn cảm thấy vắng vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn hơi nhỏ.
Hơn nữa, căn nhà này cũng không còn xứng với thân phận của bọn họ nữa.
Nhà họ Thạch bây giờ gia đại nghiệp đại, ít nhất cũng phải ở khu biệt thự sang trọng ở vịnh nước cạn hay núi Thái Bình mới đúng.
Nghĩ đến đây, Thạch Ngọc Phượng âm thầm quyết định, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đến vịnh nước cạn, thậm chí là khu biệt thự sang trọng ở núi Thái Bình xem thử, tìm một nơi nào đó tử tế một chút. Em trai của nàng tuổi cũng đã lớn rồi, đến lúc đó mua một căn biệt thự làm quà cưới.
Tay nghề nấu nướng của Thạch Ngọc Phượng không tệ. Trước kia là do không có nguyên liệu, chỉ có thể nấu nướng qua loa, bây giờ hải sản tươi sống gì cũng có thể chế biến được.
Cô ngốc Mộc Qua không biết nấu ăn, chỉ làm phụ bếp cho Thạch Ngọc Phượng, hai người rất nhanh đã bày biện ra một bàn thức ăn thịnh soạn, nào là bào ngư vi cá, cá mú hấp, gà kho khoai môn, còn có măng xào...
Nhìn mâm cơm đầy ắp sắc hương vị đều đủ, Thạch Chí Kiên, Tô Ấu Vi... đều không khỏi thèm thuồng.
Mọi người vây quanh bàn ăn, còn chưa kịp động đũa, dưới lầu đã vang lên tiếng xe, sau đó Trần Tế Cửu dẫn theo Đinh Vĩnh Cường bước vào.
Trần Tế Cửu là đến ăn ké.
Đinh Vĩnh Cường là bạn chí cốt của Thạch Chí Kiên, lâu ngày không gặp, đương nhiên phải đến thăm hỏi.
Thế là, không đủ chỗ ngồi. Mộc Qua bèn bưng bát cơm, ngôi xổm ở cửa ăn.
Bảo Nhi thấy thú vị, lập tức bưng bát cơm nhỏ đi theo.
Tô tiểu đệ thấy vậy cũng học theo, cũng ngồi xổm xuống.
Ba người một lớn hai nhỏ ngồi xổm ở cửa xếp thành hàng, bưng bát, xúc cơm trắng ăn ngon lành.
Con chó đen vốn dĩ đang luồn lách dưới gầm bàn, cầu xin vị ân nhân nào đó ném cho nó một miếng xương, tiếc là mọi người đều rất giữ ý, không ai để ý đến nó.
Thế là con chó đen cũng thất vọng chạy ra cửa, nằm úp sụp bên cạnh Bảo Nhi, miệng kêu "ư ử', hai mắt đảo liên tục.
Mộc Qua liền xé một miếng bánh mì cho nó.
Con chó đen dùng mũi ngửi ngửi, lại ghét bỏ quay đầu đi không ăn.
Mộc Qua liền mắng nó: "Chó chết! Có cái ăn còn không ăn, cẩn thận chết đói."