Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 969 - Chương 969: Giở Trò Gì Vậy?

Chương 969: Giở trò gì vậy? Chương 969: Giở trò gì vậy?Chương 969: Giở trò gì vậy?

Chương 969: Giở trò gì vậy?

Bảo Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Mộc Qua: "Mộc Qua tỷ tỷ, trước kia ngươi thật sự không có cơm ăn sao?”

Mộc Qua gật đầu: "Nghe cha ta nói lúc đó không có cơm ăn, rất nhiều người đều gặm vỏ cây. Còn có người ngay cả vỏ cây cũng không có mà gặm, thế là bèn ăn đất sét, bụng trướng to ơi là to."

Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ: "Bọn hắn không ăn cơm sao?"

"Không có cơm ăn."

"Bọn hắn không ăn mì sao?"

"Không có mì ăn."

Tô tiểu đệ chen miệng: "Bọn hắn có thể đánh cá ăn mà. Nhà chúng ta trước kia ở trên biển đánh cá, nhưng cá mà mẹ của ta làm không ngon, không nỡ bỏ muối, tanh muốn chết."

Mộc Qua liền nói: "Chỗ chúng ta đánh cá không được, trong nước không có cá, ngay cả chuột đồng cũng bị ăn sạch rồi."

Nói xong, Mộc Qua xúc một miếng cơm to, còn dùng lưỡi cuốn hạt cơm dính bên mép vào miệng, nói: "Cho nên bây giờ ta rất trân trọng cơ hội được ăn cơm."

Bảo Nhi gật gù.

Tô tiểu đệ lại dùng sức thả một cái rắm, sau đó nói: "Ta cũng thích ăn cơm, nhưng ta phải đánh rắm trước, như vậy bụng mới có thể chứa được nhiều đồ ăn hơn."

Bảo Nhi khen Tô tiểu đệ: "Ngươi thật thông minh, ta lại không thả được. Mộc Qua tỷ tỷ, còn ngươi?"

Mộc Qua cố gắng thả rắm, mặt đỏ bừng nói: "Ta cũng không thả được, lát nữa ta thử nới lỏng thắt lưng ra xem sao."

Con chó đen dường như nghe hiểu bọn họ đang nói gì, liền sủa hai tiếng, ý là, ăn cơm nào ngon bằng ăn thịt chứ. ...

Món ăn trên bàn đều ngon tuyệt.

Mọi người tùy tiện ăn thử mấy miếng, không nhịn được lên tiếng khen ngợi.

Đinh Vĩnh Cường giơ ngón tay cái với Thạch Ngọc Phượng, ý khen tay nghề nấu nướng của nàng vẫn còn đó.

Trần Tế Cửu lần đầu tiên ăn cơm ở đây. Ở nhà hắn cơ bản đều là người giúp việc nấu ăn, mỗi ngày toàn là mấy món đó, đổi tới đổi lui, rất ngán.

Còn mấy ả "bào ngư” hắn nuôi chỉ biết chải chuốt, trang điểm, son phấn lòe loẹt, ra đường mua sắm, sao có thể có loại tay nghề này chứ?

'A Kiên, lâu ngày không gặp, ngươi có nhớ ta không?" Đinh Vĩnh Cường nói: "Ngươi đi nước ngoài lâu như vậy cũng không gọi điện thoại về, có phải là quên mất người anh em tốt này rôi không?”

Thạch Chí Kiên còn chưa kịp lên tiếng, Trân Tế Cửu ở bên cạnh đã thêm dầu vào lửa: 'A Cường, ngươi nói lời thừa thãi gì vậy? Ngươi nhìn A Kiên đẹp trai như thế, bên Nhật Bản lại toàn là mỹ nữ, hắn đương nhiên vui đến quên cả đường về rồi."

Thạch Chí Kiên vội vàng nhìn về phía Thạch Ngọc Phượng, mong nàng giúp đỡ giải vây. Ai ngờ Thạch Ngọc Phượng lại "đại nghĩa diệt thân": "Bên Nhật Bản sao chỉ có mỹ nữ nhiều, hồ ly tinh cũng nhiều mà. Nghe nói có một người tên là Mitsuko, chính là hồ ly tinh lớn nhất. Còn có vị tiểu thư họ Đới kia, cũng là một con hồ ly tinh nhỏ."

Thạch Ngọc Phượng nói xong, sợ những lời này kích thích đến Tô Au Vi, vội vàng nói: "Đương nhiên, ta vẫn tin tưởng em trai ta, có Ấu Vi xinh đẹp như vậy, hắn làm sao còn tâm tư nào ve vãn những nữ hài khác chứ?"

Tô Ấu Vi chưa bao giờ ghen tị với những cô gái khác. Trong mắt nàng, Thạch Chí Kiên có mỹ nữ vây quanh bên cạnh là chuyện đương nhiên, ai bảo hắn ưu tú như vậy chứ.

Ngược lại lời khen của Thạch Ngọc Phượng khiến nàng không nhịn được đỏ mặt, hai má ửng hồng, đôi mắt đẹp đảo liên tục, giống như đóa hồng e lệ, vô cùng đáng yêu.

Trân Tế Cửu nhìn rõ ràng, con ngươi như muốn rơi ra ngoài, thâm khen: 'A Kiên thật sự có phúc, có thể có được nữ nhân cực phẩm như vậy."

Lại so sánh với đám "bào ngư” hắn nuôi, không khỏi lắc đầu: "Một đám tiện nhân."

Tuy A Cường cũng bị vẻ e lệ của Tô Ấu Vi làm cho kinh diễm, nhưng hắn hiểu rõ đạo lý "vợ bạn không thể chọc", huống chỉ nói không chừng sau này Tô Au Vi chính là "đại tẩu" của hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe.

Bảo Nhi bưng bát cơm chạy ra, ghé vào ban công nhìn xuống, sau đó quay đầu vui mừng hô lên với mẹ và cậu út: "La Nhiếp tỷ tỷ, tỷ ấy đến rồi."

Nhiếp Vịnh Đàn đến rồi sao?

Thạch Ngọc Phượng sững sờ.

Thạch Chí Kiên giật mình.

Trần Tế Cửu cười gian xảo, bắt đầu náo nhiệt rồi.

A Cường gãi đầu: "Suýt chút nữa quên mất còn có Nhiếp cô nương. Vậy nàng tính là đại tẩu, hay là nhị tẩu?"...

Dưới lầu chung cư.

Nhiếp Vịnh Đàn mặc một bộ sườn xám thêu hoa sen bằng chỉ vàng, từ trên xe con bước xuống.

Có lẽ là quá mức áy náy, lão đại Hòa Ký Chấn Quốc Long đối với đứa cháu gái ruột thật không dễ mới tìm được này vô cùng yêu thương.

Mỗi lần ra ngoài, hắn đều sắp xếp rất nhiều người bảo vệ, sợ nàng lại bị lạc mất, càng sợ nàng xảy ra chuyện gì.

Cho nên, mỗi lần Nhiếp Vịnh Đàn ra ngoài đều giống như công chúa giá lâm, ít nhất cũng phải có ba bốn chiếc xe đi theo, bảo vệ xung quanh.

Nhiếp Vịnh Đàn rất không quen với kiểu được bảo vệ quá mức này. Dù sao trước kia nàng cũng đã quen tự do rồi, bây giờ tuy rằng rất an toàn, nhưng cũng rất gò bó.

Nhiếp Vịnh Đàn hiểu tâm tư của Long gia, lão nhân gia lo lắng cho nàng mới căng thẳng như vậy.

Vì vậy, nàng cũng không nói gì thêm.
Bình Luận (0)
Comment