Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 970 - Chương 970: Ai Là Đại Tẩu, Ai Là Nhị Tẩu?

Chương 970: Ai là đại tẩu, ai là nhị tẩu? Chương 970: Ai là đại tẩu, ai là nhị tẩu?Chương 970: Ai là đại tẩu, ai là nhị tẩu?

Chương 970: Ai là đại tau, ai là nhị tẩu?

Tối nay Nhiếp Vịnh Đàn biết được tin tức Thạch Chí Kiên từ nước ngoài trở về, lập tức lên xe chạy đến đây.

Trong khoảnh khắc Nhiếp Vịnh Đàn xuống xe, mấy đại hán Hòa Ký bảo vệ nàng trong ba chiếc xe đồng loạt bước xuống, xếp thành hai hàng hướng nàng cúi đầu chào: "Đại tiểu thư."

Trước kia Nhiếp Vịnh Đàn còn bị trận thế này dọa sợ, sau đó cả người không thoải mái, không được tự nhiên, bây giờ thì nàng đã quen rồi.

Nhiếp Vịnh Đàn gật đầu với mọi người, xách túi xách lắc lư eo thon, uyển chuyển đi lên tòa nhà chung Cư.

"Nhiếp tỷ tỷ."

Vừa mới lên lâu, Bảo Nhi đã nhào vào lòng nàng.

Khuôn mặt đang căng thẳng của Nhiếp Vịnh Đàn bỗng nhiên nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm Bảo Nhi lên, hỏi: "Bảo Nhi có nhớ tỷ tỷ không?”

"Nhớ al

"Nhớ nhiều không?"

"Nhớ nhiều lắm ạ. Nhớ tỷ đến mức không ngủ được." Bảo Nhi ngọt ngào nói.

Nhiếp Vịnh Đàn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Bảo Nhi thật ngoan, tỷ tỷ thưởng cho ngươi kẹo ăn nhé." Nói xong, nàng lấy từ trong túi xách ra socola phương Tây đã chuẩn bị kỹ càng.

Bảo Nhi nhận lấy socola, vui mừng khôn xiết, giơ lên khoe với Tô tiểu đệ đang trốn ở cửa: "Tô tiểu đệ, ngươi xem, ta có socola này.'

Nhiếp Vịnh Đàn buông Bảo Nhi ra, Tô tiểu đệ liền chạy tới.

Mộc Qua bưng bát cơm cũng chạy tới.

Nhiếp Vịnh Đàn nhìn Mộc Qua. Nàng sớm đã nghe nói Ngọc Phượng tỷ mời một cô hầu gái đến từ đại lục.

Nhiếp Vịnh Đàn đa nghi, muốn nhìn thử. Bây giờ, nàng nhìn thấy rồi, nhất là nhìn thấy vóc dáng nóng bỏng của Mộc Qua, lông mày của nàng nhíu lại.

Mộc Qua ham ăn, một tay bưng bát cơm, một tay chỉ vào socola trong tay Bảo Nhi hỏi: "Thứ này có ngon không?”

"Ngon lắm, ngươi có muốn thử không?”

Mộc Qua vội vàng gật đầu.

"Nè, cho ngươi một viên.”

Mộc Qua vội vàng đặt bát cơm xuống đất, hai tay lau lau lên quần áo, sau đó mới nhận lấy socola do Bảo Nhi đưa cho, bóc ra rồi vội vàng dùng lưỡi liếm liếm, cười ngây ngô: "Ngon thật! Ngọt quá."

Nhiếp Vịnh Đàn thấy vậy, hàng lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra.

"Ngươi tên là Mộc Qua phải không? Nếu thấy ngon, sau này ta cũng mua cho ngươi ăn." Nhiếp Vịnh Đàn cười tủm tỉm nhìn Mộc Qua, nói. Mộc Qua vui mừng hỏi lại: "Thật sao?" Nàng vội vàng lau miệng, sau đó cúi đầu thật mạnh chào Nhiếp Vịnh Đàn: "Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp."

Nhiếp Vịnh Đàn mỉm cười: "Không cần khách sáo, sau này chúng ta chính là người một nhà."

"Nói hay lắm! Vịnh Đàn à, sau này chúng ta chính là người một nhà." Thạch Ngọc Phượng mỉm cười từ trong nhà đi ra, đưa tay kéo tay Nhiếp Vịnh Đàn nói: "Mau vào nhà đi, A Kiên đang đợi ngươi ở trong đó đấy.

Đối với Thạch Ngọc Phượng mà nói, Tô Ấu Vi và Nhiếp Vịnh Đàn đều rất tốt.

Nhưng nếu so sánh về gia thế, Tô Ấu Vi kém Nhiếp Vịnh Đàn một trời một vực.

Tuy Nhiếp Vịnh Đàn xuất thân là ca nữ, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng là cháu gái ruột của Long đầu Hòa Ký, tương lai còn phải kế thừa xã đoàn nữa.

Nghe nói Hòa Ký có ba chục nghìn người, tiền nhiều đến mức tiêu không het.

Nếu Nhiếp Vịnh Đàn gả cho em trai nàng, vậy sau này Hòa Ký cũng đổi sang họ Thạch rồi.

Thạch Ngọc Phượng tính toán rất giỏi.....

Thạch Ngọc Phượng nhiệt tình mời Nhiếp Vịnh Đàn vào nhà.

Nhiếp Vịnh Đàn liếc mắt nhìn mọi người, lễ phép nói: "Mọi người đều ở đây à? Ta có quấy rây mọi người dùng cơm không?”

"Sao có thể chứ? Nhiếp cô nương chi bằng ngồi dùng bữa chung luôn nhé?" Tên khốn kiếp Trân Tế Cửu chỉ sợ thiên hạ không loạn, chủ động nhường chỗ, hơn nữa còn là chỗ ngồi bên cạnh Tô Au Vi.

Nhiếp Vịnh Đàn đi tới: Au Vi, ngươi không ngại ta ngồi bên cạnh ngươi chứ?"

Tô Ấu Vi đơn thuần, sao có thể để ý nhiều như vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Làm gì có! Nhiếp tỷ tỷ, mời ngồi."

Thạch Chí Kiên thấy Nhiếp Vịnh Đàn từ lúc bước vào cửa, tuy rằng trên mặt tươi cười rạng rỡ, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái, bèn chỉ: "Ngươi ngồi đi, cơm canh nguội hết rồi."

Nhiếp Vịnh Đàn ngồi xuống, lúc này mọi người mới lần lượt ngồi xuống theo.

An cơm, ăn cơm. Những món này đều là do ta tự tay làm đấy.' Thạch Ngọc Phượng nhiệt tình đẩy mấy đĩa thức ăn ngon đến trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn.

A Cường cầm đũa định gắp cá mú hắn thích ăn nhất, Thạch Ngọc Phượng đã đẩy đĩa cá đó đến trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn: "Đây là cá mú, đắt lắm đấy."

Thạch Chí Kiên kéo kéo áo Thạch Ngọc Phượng: "Nàng tự mình gắp được, ngươi không cần phải ân cần như vậy."

"Tên nhóc thối, ngươi nói cái gì thế? Ta ân cần chỗ nào? Ta đây là lịch sự. Nhiếp tiểu thư khó khăn lắm mới đến nhà chúng ta một chuyến, ngươi không biết quan tâm người ta một chút gì cả."

Thạch Chí Kiên im lặng. Chị của hắn rõ ràng "thấy tiền sáng mắt". Trước kia, nàng còn rất ghét Nhiếp Vịnh Đàn, bây giờ lại coi đối phương như bảo bối.

Tô Ấu Vi không cảm nhận được sự lạnh nhạt, chỉ cúi đầu ăn cơm.

A Cường cũng cảm thấy bầu không khí trên bàn ăn không đúng lắm, bèn liếc nhìn người này người kia, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ rốt cuộc Nhiếp Vịnh Đàn và Tô Ấu Vi ai là đại tẩu, ai là nhị tẩu?
Bình Luận (0)
Comment