Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 971 - Chương 971: Ghen Tị

Chương 971: Ghen tị Chương 971: Ghen tịChương 971: Ghen tị

Chuong 971: Ghen ti

Trân Tế Cửu lấy tăm xia răng, cười hi hi kiếm chuyện nói: "A Kiên, ngươi thật có phúc. Gay béo đều có đủ, trái ôm phải ấp. Bên Nhật Bản đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Nghe nói nha đầu họ Đới và Mitsuko vì tranh giành ngươi mà suýt chút nữa đánh nhau đấy."

Thạch Chí Kiên tức giận trợn trắng mắt. Trân Tế Cửu này phỏng chừng ở nhà "bào ngư” tạo phản quá nhiều, khiến tâm lý mất cân bằng, cho nên hắn đến đây tìm kích thích.

An cơm của ngươi đi. Món ngon như vậy còn không nhét đầy miệng của ngươi được sao." Thạch Chí Kiên bực bội nói.

Trân Tế Cửu nhún vai, không dám đùa quá trớn.

Bên kia, nụ cười của Nhiếp Vịnh Đàn lạnh xuống, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Chí Kiên một cái, đây thâm ý.

Thạch Ngọc Phượng vội vàng gắp một miếng măng bỏ vào bát cơm của Nhiếp Vịnh Đàn: "Ăn măng đi, có tác dụng giải nhiệt."

Thạch Chí Kiên giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Vịnh Đàn, đưa đũa gắp một miếng hải sâm bỏ vào bát cơm của Tô Ấu Vi: "Ấu Vi, ăn nhiều hải sản đi, tốt cho sức khỏe lắm đấy."

Tô Ấu Vi làm sao biết được màn tranh giành tình cảm trên bàn ăn này, lập tức ngẩng đầu cười, dáng vẻ vô cùng e lệ.

Khuôn mặt Nhiếp Vịnh Đàn càng thêm lạnh lùng.

A Cường vội vàng cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Trần Tế Cửu ho khan hai tiếng, quay mặt ra sức xỉa răng.

Thạch Ngọc Phượng ngượng ngùng cầm đũa, trừng mắt nhìn em trai hai cái, ý là ngươi cũng gắp thức ăn cho Nhiếp cô nương đi chứ.

Thạch Chí Kiên lại giả vờ như không biết, chỉ tự mình ăn uống.

Nhất thời, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng kỳ quái. ...

"Ta ăn no rồi."

A Cường võ võ bụng đứng dậy.

"Ta cũng ăn no rồi."

Trần Tế Cửu cũng đứng dậy theo.

"Đúng rồi, Kiên ca, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, ngày khác ta lại đến tìm ngươi." A Cường kiếm cớ nói.

"Ồ, ta cũng nhớ ra rồi. Việc gấp của A Cường là do ta sắp xếp, ta cũng phải phụ trách theo dõi. A Kiên, không thể trò chuyện với ngươi được nữa, thật là đáng tiếc." Tên khốn Trân Tế Cửu vừa thấy xảy ra chuyện lập tức muốn chuồn mất.

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ, đành tiễn hai người bọn hắn ra về trước.

Sau đó hắn gọi Trần Huy Mẫn đến, đưa Tô Au Vi về nhà.

Lúc Tô Ấu Vi chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì, có chút ngại ngùng lấy từ trong túi xách một chiếc khăn tay đưa cho Thạch Chí Kiên: "Đây là do ta tự tay thêu, thêu không được đẹp, ngươi đừng chê." Nói xong, nàng e lệ cúi đầu.

Thạch Chí Kiên nhìn chiếc khăn tay, là loại bằng lụa, bên trên thêu một đôi uyên ương đang chơi đùa dưới nước, tay nghề tinh xảo, sống động như thật.

Thạch Chí Kiên vui mừng nói: 'Rất đẹp, ta thích lắm."

Sắc mặt Nhiếp Vịnh Đàn bên cạnh lại càng thêm khó coi.

Nàng hoài nghi Tô Ấu Vi là thật sự đơn thuần, hay là tâm cơ thâm trầm, lại dám trước mặt mình tặng quà cho Thạch Chí Kiên? Tặng gì không tặng, lại tặng "uyên ương hí thủy”?

Có ý gì đây?

Muốn thị uy với mình sao?

Thạch Ngọc Phượng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, thâm nghĩ tiêu đời rồi. Tô cô nương này ngốc thật hay ngốc giả vậy? Sao sớm không tặng muộn không tặng, lại hết lần này tới lần khác chọn đúng lúc này tặng vật đính ước?

Thôi xong.

Ta vẫn nên làm rùa rụt cổ đi.

Hai nữ tranh một nam, có trò hay để xem rồi. ...

Đợi đến khi mọi người gần như đều đã rời đi, Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn Nhiếp Vịnh Đàn đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà, nói với nàng: "Lại đây! Chúng ta vào phòng nói chuyện một chút."

Nói xong, Thạch Chí Kiên dẫn đầu đi vào phòng ngủ của mình.

Biểu hiện của Nhiếp Vịnh Đàn không có gì khác thường, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà thơm ngát, tao nhã đặt chén trà xuống, sau đó mới mỉm cười nói với Thạch Ngọc Phượng: "Ngọc Phượng tỷ, A Kiên tìm ta có chút việc, ta đi một lát sẽ quay lại.'

Thạch Ngọc Phượng còn chưa kịp lên tiếng phê bình Thạch Chí Kiên có phải là có chút không biết xấu hổ hay không, đêm hôm khuya khoắt lại để con gái nhà người ta chui vào phòng ngủ của mình, Thạch Chí Kiên đã xuất hiện ở cửa nói với nàng: "Làm phiền ngươi pha cho ta một ly trà thanh nhiệt. Ta vừa mới về còn chưa thích ứng được với khí hậu bên này, hơi bị nóng trong người."

Nóng trong người?

"Đây rõ ràng là lời nói có ẩn ý mà." Thạch Ngọc Phượng lẩm bẩm, nhưng vẫn đi pha trà thanh nhiệt.

Mộc Qua muốn đến giúp đỡ, Thạch Ngọc Phượng lại nói em trai chỉ uống trà nàng pha, bảo Mộc Qua đi rửa bát.

Nhiếp Vịnh Đàn không cần nhìn biểu cảm của Thạch Chí Kiên cũng biết tên này gọi mình vào phòng không phải là muốn giở trò đồi bại với mình. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, tám chín phần là có gì đó không vui.

Nhiếp Vịnh Đàn đi theo Thạch Chí Kiên vào phòng, lại thấy Thạch Chí Kiên lười biếng nằm xuống giường. Hắn lấy một chiếc gối kê ở eo, nghiêng người dựa vào giường, sau đó móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, nheo mắt dùng bật lửa châm lửa, rồi tiện tay đóng bật lửa lại, bật lửa phát ra tiếng thép leng keng,'cạch" một tiếng đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment