Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 972 - Chương 972: Chuyện Bất Ngờ

Chương 972: Chuyện bất ngờ Chương 972: Chuyện bất ngờChương 972: Chuyện bất ngờ

Chương 972: Chuyện bất ngờ

Nhiếp Vịnh Đàn nhìn tư thế cố ý làm màu của Thạch Chí Kiên, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng nhịn cười, tìm một chiếc ghế mây tao nhã ngồi xuống, sau đó nhìn Thạch Chí Kiên, chờ hắn mở miệng.

"Quản lý vũ trường có mệt không?" Thạch Chí Kiên phun ra một vòng khói, hỏi Nhiếp Vịnh Đàn.

Nhiếp Vịnh Đàn khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng đáp: "Bây giờ cạnh tranh kinh doanh vũ trường rất khốc liệt, xung quanh hộp đêm Lệ Trì và vũ trường Bobo lại mở thêm hai ba nhà, hơn nữa đều là đầu tư rất lớn."

"Có cạnh tranh là chuyện tốt." Thạch Chí Kiên cau mày nói: "Giống như mở quán ăn vậy, nếu một nơi chỉ có một quán ăn, cho dù món ăn có ngon đến đâu, cũng không thể hình thành nên phố ẩm thực. Ngược lại, nếu một nơi quán ăn mọc lên như nấm, vậy thì nơi đó nhất định sẽ rất náo nhiệt."

"Mở vũ trường mau chốt nhất vẫn là cảm giác mới mẻ và chiêu trò mới." Thạch Chí Kiên dừng một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Nhiếp Vịnh Đàn hiểu ý, vội đưa gạt tàn thuốc lá qua.

Thạch Chí Kiên nhận lấy gạt tàn, gõ gõ tàn thuốc vào trong, sau đó nói tiếp: 'Mấy ngày nay ngươi tạm thời gác lại công việc kinh doanh, ta bảo bên Nhật Bản vận chuyển một lô hàng cho ngươi. Toàn bộ đều là thiết bị âm thanh cao cấp nhất, cũng là karaoke do ta phát minh ra."

"Ngươi cho sửa sang lại hộp đêm Lệ Trì và vũ trường Bobo, dùng quảng cáo để quảng bá sự thời thượng của karaoke, thu hút thêm nhiều người trẻ tuổi. Bọn hắn mới là tương lai. Nếu ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào những khách hàng cũ hoài cổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị thời đại đào thải."

Nhiếp Vịnh Đàn cúi đầu "ừm" một tiếng, dường như đối với những việc Thạch Chí Kiên phân phó này không có hứng thú lắm.

Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, dùng ngón út gãi gãi lông mày hỏi: "Sao vậy, ngươi không muốn làm sao?"

Lúc này, Nhiếp Vịnh Đàn mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: "Những gì Trần Tế Cửu nói là thật sao? Ngươi ở Nhật Bản quen biết nữ nhân khác? Còn người tên Đới Phượng Ni kia, rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và nàng là gì?"

Thạch Chí Kiên cười: "Thì ra ngươi từ nãy đến giờ mặt mũi lạnh lùng là vì chuyện này. Nói thật, ta cảm thấy Tô Ấu Vi so với ngươi còn thông minh hơn nhiều. Nàng từ đầu đến cuối đều biết rõ vị trí của mình, cũng biết ta sẽ đối xử với nàng như thế nào, cho nên nàng không tranh không đoạt, chưa bao giờ hỏi đến chuyện của ngươi, còn có chuyện của những nữ nhân khác."

Nhiếp Vịnh Đàn cắn môi: "Ta và nàng không giống nhau."

"Khác nhau chỗ nào? Ngươi có một gia gia làm Long đầu Hòa Ký, nàng có không? Ngươi là người trên bờ, nàng là con gái người Đản? Hay là nàng không xinh đẹp bằng ngươi? Không biết hát như ngươi, không biết dỗ dành ta vui vẻ?"

Thạch Chí Kiên cười khẩy, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, tiện tay ném lên bàn đầu giường, sau đó khoanh tay sau đầu, nói: "Ngươi đừng nói ta vô tình, cũng đừng nói ta bá đạo. Nữ nhân của Thạch Chí Kiên ta không chỉ có mình ngươi. Ngoại trừ Tô Au Vi, Belletti, còn có Mitsuko ở Nhật Bản, thậm chí là Đới Phượng Ni.”

"Đới Phượng Ni?" Ánh mắt Nhiếp Vịnh Đàn lóe lên, có thể tưởng tượng được điều này đã kích thích nàng đến mức nào. So sánh ra, Tô Ấu Vi là nữ nhân người Đản. Belletti còn chưa phát sinh quan hệ thực sự với Thạch Chí Kiên. Mitsuko là người Nhật Bản, cách xa như vậy, cũng không có gì uy hiếp đối với nàng. Nhưng Đới Phượng Ni thì khác. Nàng xuất thân gia đình giàu có ở Hồng Kông, lại xinh đẹp yêu kiều, còn là người làm ăn, tâm cơ cũng rất lợi hại, là một đối thủ đáng gờm.

Thạch Chí Kiên nhìn rõ từng biểu cảm của Nhiếp Vịnh Đàn, thản nhiên nói tiếp: "Duong nhiên, những nữ nhân khác ta không dám đảm bảo, nhưng Tô Ấu Vi ta nhất định sẽ cưới, cho dù ta và nàng đến nay vẫn chưa phát sinh quan hệ thực sự."

"Cái gì?" Nhiếp Vịnh Đàn đầu tiên là cảm thấy khó chịu, nhưng nghe được câu nói phía sau lại sững sờ.

Do dự một chút, Nhiếp Vịnh Đàn đỏ mặt hỏi Thạch Chí Kiên: "Vậy nữ nhân đã phát sinh quan hệ thực sự với ngươi có mấy người?"

"Ngươi, là người đầu tiên." Thạch Chí Kiên rất khéo léo đưa ra câu trả lời.

Nhiếp Vịnh Đàn không nhận được câu trả lời mình muốn, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Người đầu tiên.

Chẳng phải nói nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn sao?

Thạch Chí Kiên là người như thế nào?

Sư tổ của tra nam, vừa nhìn thấy biểu cảm của Nhiếp Vịnh Đàn đã lập tức "rèn sắt khi còn nóng”, nói: "Tiện nghi cho ngươi rồi! Ta biết tối nay tâm trạng của ngươi không tốt, ta đành hy sinh bản thân để thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi."

Nói xong, Thạch Chí Kiên nằm ngửa trên giường.

"Xì! Miệng chó không mọc được ngà voi." Nhiếp Vịnh Đàn bị Thạch Chí Kiên chọc cười, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Lúc này Thạch Ngọc Phượng bưng trà thanh nhiệt đi vào, liếc nhìn em trai đang nằm ngửa trên giường, lại liếc nhìn Nhiếp Vịnh Đàn hai má ửng hồng, trong lòng tự hỏi có phải mình vào không đúng lúc hay không?

Bên ngoài chợt có người hô lớn: 'A Kiên, ngươi có ở nhà không? Là Hào ca đây. Xảy ra chuyện lớn rồi. Ngươi trả lời ta một tiếng đi, trời sắp sập rồi."

Hào cà thọt ở bên ngoài gào thét.
Bình Luận (0)
Comment