Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 976 - Chương 976: Sướng Quá! Thật Sướng!

Chương 976: Sướng quá! Thật sướng! Chương 976: Sướng quá! Thật sướng!Chương 976: Sướng quá! Thật sướng!

Chương 976: Sướng quá! Thật sướng!

"Hoan nghênh cảnh ti Charles! Hoan nghênh ngươi đã đến."

Trần Chí Siêu dẫn đầu mỉm cười vỗ tay với Charles.

Những người khác lấy lại tinh thần, không chút do dự võ tay theo.

"Bốp bốp bốp."

Trong nháy mắt, cả phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Charles vóc dáng cao lớn, tóc vàng mắt xanh. Không giống những tên Anh quốc ốm yếu, dáng vẻ của hắn vô cùng cường tráng, gương mặt cũng góc cạnh rõ ràng, dường như có trộn lẫn dòng máu Đức, nhất là đôi mắt xanh biếc lúc này nhìn chằm chằm Lôi Lạc, khiến người ta sợ hãi.

"Thanh tra Lôi, mọi người đều võ tay, tại sao ngươi lại không vỗ tay?" Charles nói một tràng tiếng Quảng Đông lưu loát.

Đây là một người rất hiểu Trung Quốc.

Trong đầu Lôi Lạc lóe lên suy nghĩ này đầu tiên.

Lôi Lạc mỉm cười, lúc này mới nhẹ nhàng võ tay nói: "Hoan nghênh cảnh ti Charles."

"Chà chà." Charles ung dung đi đến bên cạnh Lôi Lạc, cúi người xuống, ghé sát vào tai Lôi Lạc nói: "Đối với ta, ngươi hoan nghênh bao nhiêu?”

Lôi Lạc thản nhiên nói: "Đương nhiên là rất hoan nghênh rồi."

"Thật sao?" Charles đứng thẳng người, ưỡn ngực. Bởi vì hắn cao hơn, lúc này hắn dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Lôi Lạc, có vẻ vô cùng kiêu ngạo.

"Nhưng tại sao ta lại không nhìn ra? Còn nữa, sao ta lại nghe nói ngươi muốn chia bớt tiền của ta?"

Charles vừa nói, vừa đi đến trước mặt Trư Du Tử, đưa tay giật lấy quyển sổ trong tay đối phương, khinh thường liếc mắt nhìn hai cái, sau đó tiện tay ném xuống đất dùng chân giẫm nát, lại nhổ một ngụm nước bọt, lúc này mới chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lôi Lạc, khiêu khích nhìn chằm chằm Lôi Lạc: "Nhìn cho kỹ đây, bên trên quả thật có ghi đã chia một trăm tám mươi nghìn của ta cho ngươi. Đây là ý gì?

Lời nói của Charles vừa dứt, hơn hai mươi tên cảnh sát chống bạo động đồng loạt bước lên phía trước ba bước, tạo thành thế gọng kìm bao vây Lôi Lạc.

Những người do Lôi Lạc sắp xếp vừa nhìn thấy trận thế này của Charles, không kịp suy nghĩ nhiều, cũng đều đứng ra, nhưng lại thế đơn lực yếu, tổng cộng chỉ có mười bảy mười tám người, trang bị cũng rất đơn giản, đa số đều là thanh tra mặc thường phục.

Trán Lôi Lạc rịn mồ hôi lạnh.

Lúc này Trư Du Tử - người trung thành nhất với hắn đứng ra, cười hì hì tiến lên, cúi người chào Charles: "Xin lỗi ngươi, trưởng quan, là ta tính nhầm. Số tiền kia là ta tính sai. Ta đáng chết. Ta là tên khốn. Mong ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho ta."

Charles cười, ánh mắt từ trên người Lôi Lạc chuyển sang Trư Du Tử.

Trư Du Tử bị ánh mắt của Charles nhìn chằm chằm đến mức toàn thân sởn gai ốc, nhưng vẫn cố gắng gượng cười, làm ra vẻ khép nép. "thi ra là ngươi tính nhầm."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Là ta tính nhầm. Số tiền kia là của ngươi. Ngươi xem ta này, tuổi tác cao rồi đầu óc không còn minh mẫn nữa. Mong trưởng quan tha mạng, tha cho ta một lần." Trư Du Tử khom lưng cúi đầu, dáng vẻ nịnh nọt.

Charles chắp tay sau lưng, gật đầu, sau đó ra lệnh cho Trư Du Tử: "Tháo kính xuống."

"Hả, cái gì?" Trư Du Tử sững sờ, vội vàng đưa tay tháo kính lão đang đeo xuống, gấp lại bỏ vào túi, cười nịnh: "Thì ra trưởng quan không thích người ta đeo kính, vậy sau này ta sẽ không đeo nữa."

Lời Trư Du Tử còn chưa dứt, Charles đã giơ tay tát một cái vào mặt hắn.

Tiếng bạt tai giòn giã vang dội.

Khiến Lôi Lạc, Trân Chí Siêu... đều cảm thấy đau.

“Chát.' Charles tát xong, lại tát thêm một cái nữa.

Hai cái tát liên tiếp, hai má Trư Du Tử sưng vù, khóe miệng chảy máu.

Charles vẫn cười tủm tỉm, chắp tay sau lưng hỏi Trư Du Tử: "Có đau không?"

Trư Du Tử lau máu ở khóe miệng, cố gắng gượng cười, khom lưng cúi đầu nói: "Không đau. Trưởng quan đánh hay lắm."

"Thật sao? Vậy ngươi có thích bị ta đánh hay không?”

"Ta? Thích."

"Vậy được." Charles vẫy tay ra hiệu ra phía sau, một tên cảnh sát chống bạo động bước lên.

Charles chỉ vào Trư Du Tử, phân phó tên cảnh sát kia: "Đánh hắn."

"Tuân lệnh, trưởng quan."

Tên cảnh sát chống bạo động bước lên, định bỏ vũ khí xuống dùng tay tát Trư Du Tử, Charles nói: "Tên ngốc! Dùng dùi cui. Hắn rất thích bị đánh."

Tên cảnh sát chống bạo động ngẩn người, sau đó rút dùi cui đeo bên hông ra, hướng Trư Du Tử đánh tới tấp.

Trư Du Tử ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bị đánh "bich bịch" vang dội, miệng còn kêu to: "Sướng quái Đánh thật sướng! Cảm ơn trưởng quan."

Mọi người xung quanh nhìn mà thấy đau lòng.

Trư Du Tử là người như thế nào?

Người được Lôi Lạc sủng ái.

Tâm phúc của hắn.

Thế mà người như vậy, lúc này lại bị người ta đánh túi bụi trước mặt mọi người.

Lôi Lạc tức đến mức mắt đỏ ngâu, nắm chặt hai tay.

Nhan Hùng, Hàn Sâm, Lam Cương... nhìn Trư Du Tử bị đánh sống dở chết dở, không nỡ nhìn.

Vẻ mặt Trần Chí Siêu vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

"Sướng quá! Thật sướng!" Trư Du Tử bị đánh đến mức da tróc thịt bong, ngã gục xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment