Chương 977: Con chó ngươi nuôi rất trung thành
Chương 977: Con chó ngươi nuôi rất trung thànhChương 977: Con chó ngươi nuôi rất trung thành
Chương 977: Con chó ngươi nuôi rất trung thành
Tên cảnh sát chống bạo động cầm dui cui dính đầy máu, quay đầu nhìn Charles, ý hỏi có cần đánh tiếp nữa hay không, Trư Du Tử tuổi tác đã cao, sợ hắn không chịu nổi, sẽ bị đánh chết.
Charles mỉm cười đi tới, ngồi xổm xuống nhìn Trư Du Tử mặt mũi bam dập, dùng tay nắm tóc hắn, để Trư Du Tử ngẩng đầu nhìn mình, hỏi: "Bây giờ thì sao, ngươi không muốn nói ra sự thật sao?"
Trư Du Tử lắc đầu, yếu ớt phun ra một ngụm máu: "Là ta tính sai. Không liên quan đến Lạc ca."
Charles gật đầu, buông Trư Du Tử ra, ra lệnh cho tên cảnh sát chống bạo động: "Tiếp tục."
Tên cảnh sát chống bạo động gật đầu, sau đó giơ dùi cui lên đánh một gậy vào cằm Trư Du Tử.
"Bịch" một tiếng.
Trư Du Tử phun ra một ngụm máu, ba bốn cái răng bị đánh bay ra ngoài.
Những người nhát gan ở hiện trường đều không nhịn được thét lên.
Trư Du Tử trực tiếp ngã xuống đất, mắt sưng húp, miệng đầy máu, môi mấp máy, nếu nghe kỹ, lại là: "Sướng, thật... sướng."
Tên cảnh sát chống bạo động không xuống tay được nữa.
Đánh tiếp nữa. Trư Du Tử chắc chắn sẽ chết.
Charles thờ ơ nhìn Trư Du Tử nằm trên mặt đất như con chó chết, lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Lôi Lạc: "Chúc mừng Thanh tra Lôi, ta đã thử giúp ngươi rồi, con chó ngươi nuôi rất trung thành."
Khóe mắt Lôi Lạc giật giật, nắm chặt hai tay, ánh mắt như muốn phun lửa.
Charles kiêu ngạo liếc nhìn nắm đấm của Lôi Lạc: "Thanh tra Lôi ngươi dường như rất tức giận, nắm đấm siết chặt như vậy?"
Lôi Lạc cố gắng kiềm chế cảm xúc, buông nắm đấm ra, cười nói: "Sao có thể chứ, hắn làm sai chịu phạt là chuyện nên làm.”
"Nói hay lắm! Làm sai phải chịu phạt." Charles dùng chân đá đá Trư Du Tử đang nằm trên mặt đất, sau đó đi đến trước mặt Lôi Lạc, ghé sát vào tai hắn nói: "Nếu con chó này thật sự toi mạng, cũng bởi vì ngươi."
Khóe miệng Lôi Lạc giật giật hai cái: "Cam ơn trưởng quan nhắc nhở."
"Hahaha." Charles ngửa mặt cười to, sau đó xoay người giang tay nhìn mọi người, kiêu ngạo nói: "Hôm nay ta rất vui, cũng rất thích buổi tiệc chào mừng mà các ngươi tổ chức cho ta."
"Vậy thì tốt, ngày mai gặp lại. Nhất là ngươi, thanh tra Lôi, ngày mai chúng ta lại cùng nhau thảo luận thật kỹ càng xem nên quản lý Hồng Kông như thế nào."
Charles nói xong, vẫy tay với mọi người, một lân nữa được mọi người vây quanh xoay người rời đi.
Phòng họp lớn yên tĩnh trở lại.
Nhan Hùng vẫy tay, vội vàng bảo người đưa Trư Du Tử đang nằm trên đất đi bệnh viện.
Những người khác nhìn vết máu chói mắt trên mặt đất, ai nấy đều không nói nên lời.
"Tên Charles này thật quá tàn nhẫn." Nhan Hùng không nhịn được dậm chân nói. "Đúng vậy, ra tay tàn nhẫn thật." Hàn Sâm lạnh lùng nói.
"Có vẻ như không dễ chọc." Lam Cương nói.
Những người khác không lên tiếng nữa.
Lúc này Trần Chí Siêu đi đến trước mặt Lôi Lạc, đưa tay vỗ vai của hắn: "Tự lo liệu cho tốt."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Một đám người đi theo Trân Chí Siêu cũng rời đi theo.
Lý Lạc Phu đi đến trước mặt Lôi Lạc, nói: "Ngươi gây họa lớn rồi." Nói xong, hắn thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Đám người đi theo Lý Lạc Phu cũng rời đi theo.
Rất nhanh, phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Lôi Lạc và bốn đại thanh tra Nhan Hùng.
"Lạc ca, làm sao bây giờ?" Nhan Hùng tiến lên cẩn thận hỏi.
Lôi Lạc không nhịn được nữa, tức giận đến phát điên, hất tung bàn ghế bên cạnh xuống đất.
"Rầm rầm”"
"Đồ khốn! Tên nước ngoài chết tiệt đó dám làm nhục ta như vậy. Ta sẽ không tha cho hắn."
Đám người Nhan Hùng chưa từng thấy Lôi Lạc nổi giận như vậy.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Lôi Lạc luôn là người có mưu lược. Núi Thái Sơn sập xuống trước mặt sắc mặt vẫn không đổi Lôi Lạc lúc này lại nổi giận là lân đầu tiên bọn hắn nhìn thấy.
Có thể tưởng tượng được lần này Charles đã làm nhục Lôi Lạc đến mức nào.
Đúng vậy, đánh chó còn phải xem chủ.
Charles dám trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy đánh Trư Du Tử đến chết đi sống lại.
Đây chẳng phải đánh vào mặt Lôi Lạc sao?
Lôi Lạc tức giận ngút trời. Tên Charles kia cũng không phải người dễ chọc. Đám thanh tra người Hoa bọn hắn kẹt ở giữa, thật khó xửi...
Loan Tử, bệnh viện Thánh Mary.
Lôi Lạc ngồi xe đến bệnh viện thăm Trư Du Tử.
Bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ chủ trị từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống.
Lôi Lạc vội vàng tiến lên hỏi: "Bac sĩ, hắn thế nào rồi?"
Bác sĩ chủ trị nói: "Vết thương quá nặng, may mà đưa đến kịp thời, hắn vừa mới qua cơn nguy kịch."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ngươi." Lôi Lạc nháy mắt ra hiệu.
Một thanh tra mặc thường phục vội vàng tiến lên nhét cho bác sĩ chủ trị một phong bao lì xì.
"Thanh tra Lôi, ngươi quá khách sáo rồi, cái này..."
Lôi Lạc xua tay với hắn.
Bác sĩ chủ trị không dám nói gì thêm, vội vàng nhét phong bao lì xì vào túi.