Chuong 978: Tan nhan
Chuong 978: Tan nhanChuong 978: Tan nhan
Chuong 978: Tan nhan
Một lát sau.
Trư Du Tử được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển vào phòng bệnh VIP do Lôi Lạc sắp xếp cho hắn.
Lôi Lạc đi theo phía sau.
Trư Du Tử cả người quấn băng, giống như xác ướp, một chân còn treo lơ lửng.
Lôi Lạc ngồi bên giường bệnh nhìn hắn.
Trư Du Tử cố gắng mở đôi mắt sưng húp ra, nhìn Lôi Lạc muốn nặn ra nụ cười, nhưng mặt lại đau đến mức không thể cười nổi.
Môi hắn mấp máy: 'Lạc ca, ta không làm mất mặt ngươi chứ?"
"Không có." Lôi Lạc xúc động nắm lấy tay Trư Du Tử, hốc mắt hơi đỏ.
"Lạc ca, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó ngươi còn là một cảnh sát nhỏ, ta cho ngươi tiền, ngươi lại không nhận."
"Ta nhớ, lúc đó ta quyết tâm phải làm một cảnh sát tốt, tuyệt đối không nhận hối lộ."
"Lúc đó ta đã nói gì? Ta nói với ngươi, thế đạo này ngươi không nhận thì người khác nhận. Người khác đều nhận mà ngươi không nhận, vậy ngươi là kẻ dị biệt, sẽ bị người ta bài xích."
"Ngươi nói không sai." Lôi Lạc nắm chặt tay Trư Du Tử: "Cho nên ta nghe lời ngươi, cũng bắt đầu nhận hối lộ, biến thành một cảnh sát xấu."
"Không, ngươi không phải cảnh sát xấu. Ngươi là Lạc ca, ngươi là thanh tra người Hoa, là tổng thanh tra. Ngươi là thần tượng trong lòng ta." Trư Du Tử dùng giọng nói yếu ớt nói.
"Lạc ca, ngươi có biết không, lúc ngươi nổ súng bắn chết tên Rắn Chuông kia, trông ngươi oai phong lắm. Tên Rắn Chuông mở sòng bạc lừa gạt nam nhân ức hiếp nữ nhân, còn làm nhục rất nhiều nữ hài, quả thực là một tên cặn bã."
"Đương nhiên ta nhớ, đó cũng là lần đầu tiên ta thăng chức. Nhưng rất nhiều người đều nói ta thăng chức là dựa vào lão nhân Bạch Phạn Ngư."
"Bọn hắn sai rồi. Lạc ca, ngươi là dựa vào bản thân mình. Khụ khụ." Trư Du Tử ho khan hai tiếng.
Lôi Lạc vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
"Lạc ca, hình như sau lần đó ngươi không bao giờ nổ súng nữa."
"Đó là vì ta biết trong thế đạo này súng và nắm đấm đều không bằng đầu óc."
"Lạc ca, ngươi có thể nhớ kỹ câu này là tốt rồi. Phải biết dùng đầu óc, ngàn vạn lần đừng vì xúc động mà ra tay, càng đừng vì ta mà báo thù." Trư Du Tử rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng.
Tim Lôi Lạc thắt lại.
Trư Du Tử nhìn hắn, cầu xin nói: "Ngươi hãy hứa với ta."
Môi Lôi Lạc mấp máy, lúc này mới nói ra một câu: "Được! Ta hứa với ngươi."
Trư Du Tử ¡ yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, cả người như không còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại nói: "Lạc ca, ta mệt quá, ta cũng buồn ngủ quá, ta muốn ngủ."
Lôi Lạc gật đầu, buông tay Trư Du Tử ra, sau đó giúp Trư Du Tử kéo chăn lên, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn phải đợi ngươi khỏe lại rồi giúp ta làm việc. Chưa được phép của ta, ngươi không được chết, cũng không được xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn."
Trư Du Tử nhắm mắt lại, nằm trên giường cười khổ nói: "Lạc ca, ngươi thật bá đạo ”...
“Ta chính là bá đạo như vậy."
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Lôi, Lôi Lạc đập bàn tức giận nói.
"Tên Charles kia không coi ta ra gì, dám trước mặt nhiều người như vậy đánh Trư Du Tử thành ra như thế, đây rõ ràng là đánh vào mặt ta."
Đứng đối diện Lôi Lạc là Hào cà thọt, người anh em tốt, cũng là bạn chí cốt của Lôi Lạc, đại ca Nghĩa Quần.
"Nhưng Lạc ca, chúng ta ra tay giúp ngươi dạy dỗ tên Charles kia có nên suy nghĩ kỹ càng lại không?" Hào cà thọt chống nạng đi đến gần Lôi Lạc đang tức giận nói.
"Hôm nay ngươi vừa mới xảy ra mâu thuẫn với hắn, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì, trước tiên sẽ hoài nghi đến ngươi."
"Như vậy càng tốt." Ánh mắt Lôi Lạc âm tàn: "Ta muốn cho tất cả mọi người biết, đắc tội Lôi Lạc ta sẽ có kết cục như thế nào."
Hào cà thọt cũng là lần đầu tiên thấy Lôi Lạc tức giận như vậy, quả thực là mất lý trí.
Hào cà thọt còn muốn khuyên can, dù sao tên Charles kia cũng không phải là người bình thường, là cảnh ti do bên Anh quốc điều tới. Nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì, cả Hồng Kông sẽ náo loạn.
Nhưng chưa kịp đợi Hào cà thọt mở miệng, Lôi Lạc đã nói: "Chúng ta có phải là anh em tốt hay không?”
"Đương nhiên phải rồi."
"Là anh em tốt thì ngươi hãy giúp ta lần này." Ánh mắt Lôi Lạc sáng quắc: "Nhớ kỹ, chúng ta đều ở trên cùng một con thuyền. Tên Charles kia rõ ràng muốn hạ bệ ta. Nếu ta ngã xuống, người tiếp theo hắn muốn trừ khử chính là ngươi."
Hào cà thọt run lên.
Quả thật, hắn và Lôi Lạc qua lại quá gần, gân như là một thể.
Nếu tên Charles hạ bệ được Lôi Lạc, tiếp theo sẽ đến lượt hắn.
Lôi Lạc thấy biểu hiện của Hào cà thọt dao động, tiếp tục nói: "Thiên hạ này là do anh em chúng ta cùng nhau đánh xuống, không thể dễ dàng giao cho người khác như vậy. Trừ phi chúng ta muốn làm con cháu của tên Tây kia."