Chương 979: Sát thủ Hồ Tuấn Tài
Chương 979: Sát thủ Hồ Tuấn TàiChương 979: Sát thủ Hồ Tuấn Tài
Chương 979: Sát thủ Hồ Tuấn Tài
Hào cà thọt vốn là người kiêu ngạo bất khuất, ngông cuồng ngang ngược, lúc này bị Lôi Lạc kích thích như vậy, cũng không nhịn được nữa.
"Ngươi nói đúng. Cả đời làm anh em. Chúng ta hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho lớn. Lạc ca, ta ủng hộ ngươi."
"Tốt."
Lôi Lạc tiến lên nắm lấy tay Hào cà thọt, ánh mắt sắc bén: "Giết chết tên nước ngoài kia, sau này ta nâng đỡ ngươi làm lão đại của bốn bang phái lớn."
Hào cà thọt vô cùng kích động: "Mẹ kiếp! Làm thôi."
"Chuyện cụ thể là như vậy."
Dưới lầu nơi Thạch Chí Kiên ở, Hào cà thọt rốt cuộc cũng kể xong chuyện đã xảy ra.
Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt: "Tức là hôm nay Charles làm nhục Lạc ca, đánh Trư Du Tử. Lạc ca vì muốn gỡ gạc lại mặt mũi nên tìm đến ngươi, bảo ngươi đi xử lý Charles?"
"Đúng, chính là như vậy."
Thạch Chí Kiên giang tay: "Vậy ngươi đi xử lý hắn đi, tìm ta làm gì?"
Hào cà thọt chống nạng: "Nhưng bây giờ ta suy nghĩ kỹ rồi, tên Charles kia không dễ xử lý. Không nói đến cái khác, chỉ riêng thân phận người Tây của hắn cũng rất khó giải quyết."
Hào cà thọt nói không sai, Hồng Kông thời đại này, người Anh là công dân hạng nhất, người Ấn Độ là công dân hạng hai. Ngược lại, người Hoa đông nhất lại là công dân hạng ba.
Hơn nữa, theo luật pháp giai đoạn này của Hồng Kông, nếu người Tây xảy ra án mạng, toàn bộ Hồng Kông sẽ nghiêm khắc điều tra, thậm chí còn phát lệnh truy nã.
Nhất là trong lịch sử Hồng Kông, trường hợp tử hình đầu tiên cũng bởi vì một người Hoa trong lúc phản kháng cảnh sát người Anh vô tình giết chết đối phương, kết quả bị kết tội cố ý giết người mà bị xử tử.
Địa điểm hành hình là ở Kennedy Town, một nơi còn rất hoang vu lúc bấy giờ, dựng giá treo cổ tạm thời ngay trên quảng trường, công khai thi hành án tử hình.
Hơn nữa, Tam Lang trong "Án Song Hoàng" năm 1959 bắt cóc tống tiền, sau đó giết chết con tin, cũng bởi vì là người Hoa, cuối cùng bị kết án treo cổ vào năm 1962. bị treo cổ chết trong phòng hành hình ở nhà tù Stanley.
Tất cả những điều này đều cho thấy ở Hồng Kông, mạng người Hoa không phải là mạng người, mạng người Tây mới quý giá.
Nếu Hào cà thọt thật sự xử lý Charles, không nói đến việc Charles là cảnh ti mới được điều đến, chỉ riêng thân phận người Tây của hắn cũng đủ để Hào cà thọt chết rồi.
Lúc trước, Hào cà thọt đáp ứng Lôi Lạc, cũng bởi vì bị Lôi Lạc dùng "phép khích tướng” kích thích đến mức mất hết lý trí, thêm vào đó bản tính của hắn kiêu ngạo ngông cuồng, không coi ai ra gì, cho nên mới đồng ý ngay.
Nhưng sau khi hắn bình tĩnh lại liền hiểu ra, tiêu đời rồi. Cho nên, hắn mới vội vàng đến tìm Thạch Chí Kiên để nhờ giúp đỡ.
"A Kiên, lần này ngươi nhất định phải giúp ta." Hào cà thọt ném nạng xuống đất, hai tay nắm chặt tay Thạch Chí Kiên, đôi mắt lồi ra nhìn chằm chằm đối phương: "Nếu ngươi không giúp ta, Hồng Kông nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn."
Thạch Chí Kiên bị Hào cà thọt nắm đến mức hai tay đau nhức: "Hào ca, ngươi đừng kích động quá. Vấn đề là ta có thể giúp ngươi cái gì? Bây giờ Lạc ca bảo ngươi ra tay, cho dù ta muốn giúp cũng không giúp được."
Thạch Chí Kiên không ngốc, vũng nước đục này quá khó lội, sơ say một chút là sẽ chôn vùi bản thân.
Lần này Lôi Lạc đối phó không phải là một người, mà là "cọc tiêu" do chính phủ Anh quốc cử đến khống chế giới cảnh sát.
Lôi Lạc chắc chắn bị "uống nhầm thuốc" mới phát điên đi xử lý Charles, sơ sẩy một chút sẽ tự châm lửa đốt mình.
Hào cà thọt là người như thế nào, thấy Thạch Chí Kiên không chịu đồng ý giúp đỡ, lập tức càng thêm biết chuyện này nghiêm trọng rồi.
Không nói đến Hào cà thọt, ngay cả hai anh em Đại Uy và Tiểu Uy canh giữ bên cạnh cũng cảm nhận được, lần này chuyện quá phiền phức, ngay cả nhân vật lợi hại như Thạch Chí Kiên cũng bó tay.
Hai mắt Hào cà thọt đỏ ngầu, đột nhiên nắm lấy tay Thạch Chí Kiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Kiên, nói thật, ngươi đừng trách ta. Thật ra lần này cho dù ngươi không muốn giúp ta cũng không được."
Ồ hố, còn dám uy hiếp sao?
Thạch Chí Kiên cười lạnh: "Hào ca, lời này của ngươi là có ý gì?"
Hào cà thọt cắn răng nói: "Ta không phải cố ý hại ngươi, đều do tên khốn kia tự tìm chết, muốn nịnh bợ Lạc ca, thế là ta đưa cho hắn một khẩu súng nhưng ta không ép buộc hắn."
Thạch Chí Kiên càng nghe càng hồ đồ: "Hào ca, sao ngươi nói chuyện úp úp mở mở vậy? Tên khốn nào?"
"Chính là..." Hào cà thọt cắn răng: "Hồ Tuấn Tài, kẻ từng đi theo ngươi."
Thạch Chí Kiên lập tức sững sờ.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ Hào cà thọt lại tìm một người như vậy làm sát thủ.
Nhất là đối phương lại là Hồ Tuấn Tài - kẻ nhát gan như chuột. Sao có thể chứ?
Hào cà thọt thấy sắc mặt Thạch Chí Kiên thay đổi, có chút sợ hãi, vội vàng giải thích: "Ta thật sự không ép buộc hắn. Sau khi ngươi và hắn trở mặt, công ty môi giới lao động và văn phòng luật sư của hắn làm ăn sa sút, còn nợ bên ngoài không ít tiền, trong đó có cả tiền của Nghĩa Quần chúng ta."